logo
Search book

•Huyền Vi•

Thương em, nhưng không dám nói.

Thương em, nhưng không dám nói.

Mùa hạ, năm Tô An 17 tuổi cô dùng một dãy số xa lạ gửi cho Hữu Nhân một tin nhắn thoại: "Yêu thầm thật đau khổ, tựa như cơn mùa hạ dù nó làm ta bị cảm lạnh thì ta vẫn muốn đắm mình trong cơn mưa ấy một lần nữa, vậy nên sau mùa hạ này tôi sẽ không thích cậu nữa" ."Chúc cậu lên đường bình an, tương lai sáng lạng, tiền đồ rộng mở". Đối với Hữu Nhân lúc ấy, đây chỉ là tin nhắn rác tiện tay xóa đi. Hữu Nhân khi ấy 17 tuổi, sinh ra trong gia đình trâm anh thế phiệt đẹp trai ngang tàn, là người phong lưu của trường Trung học Thất Tài, được vô số người theo đuổi. Mãi cho đến lâu về sau, khi vô tình thấy được tin nhắn này một lần nữa trong điện thoại của Tâm Vũ. Anh mới nhận ra rằng, tin nhắn rác mà mình đã xóa trước đây, đối với Tô An là dấu chấm hết cho một thời thanh xuân rực rỡ và huy hoàng.
Minh hôn

Minh hôn

Minh hôn thủ tục kết hôn với người chết. Làng tôi có một truyền thống được truyền từ đời này sang đời khác đó là "minh hôn". Lúc nhỏ tôi cũng đã vô số lần được chứng kiến thủ tục vô nhân đạo ấy và tôi đã từng nghĩ sẽ không bao giờ mình bị ép đi minh hôn. Nhưng có lẽ tôi đã sai, vì hôm nay tôi đã bị ép gả cho con trai nhà họ Dương. Nhưng anh ta đã chết, một tháng sau ngày tôi bị gả đi cả làng đều chết sạch không ai còn sống trừ tôi.