XUYÊN KHÔNG GẶP NGAY BIẾN THÁI / XUYÊN KHÔNG GẶP BIẾN THÁI.
XUYÊN KHÔNG GẶP NGAY BIẾN THÁI
  • Trước khi vào truyện tui nói trước truyện tôi viết nó không được hay và có ít chỗ viết tắt nên mọi người thông cảm. Ai không xem được đam hay H thì thoát ra nha.
  • Người đời có câu *xuôi xẻo không bằng nghèo kiếp sát* Ta vốn là đại thiếu gia cao cao tại thượng, quen thói phong lưu hữu lạc, chơi bời toán loạn. Ấy vậy mà xuôi xẻo thay bị con bồ cũ bắt cóc đem đến sa mạc vức ở đây tận 1 ngày rồi. Thật tình ta phải làm gì bây giờ đây. Giờ ta khát, đói lại còn nhớ nhà. Ta tự thề độc rằng sẽ đem những ủy khuất này trả toàn bộ lên đầu ả còn có không chơi bời lêu lỏng nữa mà ngoan ngoãn nghe lời papa ta kế nghiệp. Trong lúc sức lực cạn kiệt, quả thánh mẫu đã nghe lời nguyện cầu của ta a~Chiếc phi cơ quen thuộc mang biển số của gia tộc Jeon hẳn là ta không nhìn nhầm được và Jimin thằng bạn khẩu nghiệp của ta cư nhiên cũng đến, nó vẫy tay với tôi.
  • Jimin
    Jimin
    Jimin: Kook mày đây rồi cuối cùng cũng tìm được mày. Phải dò rada lắm mới thấy sóng điện thoại của mày hiện lên đó.
  • Jungkook
    Jungkook
    Kook: Tao khổ thật a~~Jimin tao nhớ mày *tôi mừng rỡ không thôi tôi đc sống rồi, dù chỉ mới một ngày ở đây thôi nhưng với tôi lại dài hằng thế kỉ rồi. Máy bay đáp xuống, tôi liền lấy sức cùng lực cạn còn xót lại lao nhanh về phía họ. Bỗng một cồn cát cao chộp lấy bàn chân tôi khiến tôi chụp ếch vô lực đầu lao thẳng vô cầu thang xếp của máy bay rồi lăn ra nền cát khắc nghiệt. Tất cả mọi người tất thẩy bị chấn động. Chỉ duy Thằng Min là nhanh chí chạy lại đỡ tôi dậy với đầu đã loang lỗ máu tươi. Hiện tại tôi thấy thật choáng váng, tôi tiêu thật rồi sao. Trước khi vô ý thức tôi chỉ kịp nói lời cuối cùng nghe thoang thoảng âm thanh kêu gọi của thằng Min*.
  • Jungkook
    Jungkook
    Kook: Tao tiêu thật rồi *Kook nói xong gục đầu ngất đi trên tay Min không động đậy liền trở thành một cổ cứng đờ*.
  • Jimin
    Jimin
    Jimin: Kook mày không sao chứ...mau mau đưa cậu ấy.....
  • Bóng tối vô tận liền lôi tôi đi với những lời cuối tôi nghe cũng không ý thức đc gì nữa. Không lẽ tôi lại chết trẻ đến vậy ư và là còn một cái kết vô duyên không tưởng. Mơ hồ thoáng đau ở gò má tôi ý thức được hình như có thằng nào đó cả gan vổ mặt bổn thiếu gia ta. Được lắm ta sẽ cho nhà người biết sờ tay. Nghĩ rồi tôi liền mở mạnh mắt ra, bật người ngồi dậy. Khiến người bên cạnh tôi giật mình và hơn hết tôi còn chấn kinh hơn. Ủa đây hình như không phải phòng của tôi. Mơ sao nhìn cứ y như những khung cảnh trong phim xưa. Không được!!này là ảo tưởng bị đập đầu đến điên rồi sao?. Tôi phải thử lại, hành động thay lời nói tôi nằm lại ra nền đất, niệm một câu chú thuật lại bật người dậy nhưng lạ thay khung cảnh ở đây tất thẩy đều không thay đổi vẫn cồn cây và những khu chợ sầm uất. Tôi thực sự không mơ,btrong lúc hoảng loạn tôi liền chụp người bên cạnh tra hỏi như điên.
  • Jungkook
    Jungkook
    Kook: Đây..đây là đâu...tao là ai....nói tao đang ở đâu đây...Ôi mẹ ơi con nhớ nhà...
  • Ăn xin
    Ăn xin
    Ăn xin: Ngươi bị té tới mất trí rồi à...ngươi là cùng ta ăn xin nơi này đó có nhớ không. Hôm nay ngươi nói muốn trộm gà của nhà họ Lee cho bỏ ghép ai ngờ leo được nửa tường ngươi lại ngã té rồi ngất tới bây giờ...ta là tốt bụng xem ngươi chết chưa...ai ngờ còn bị người hù cho một trận chết khiếp...Nếu còn sống thì ngươi nên về khu nghỉ đi. Rồi nhanh chóng đi xin bạc về cho đại ca nếu không hắn ta lại tẩn cho ngươi một trận. Thôi ta đi xin ăn tiếp đây.
  • *Nói rồi cậu ta cư nhiên ném tôi lại nơi này trong hoang mang tột độ. Theo tình trạng này. Không lẽ....là xuyên không trong truyền thuyết sao. Nhưng theo tôi biết người ta sẽ làm vua cái kiểu hoa mĩ. Thế mà tại sao tôi cư nhiên xuyên thành cái bang a~Dơ bẩn gớm giếc mùi cơ thể hôi thối như này bổn thiếu gia đây sao sống được a~như vầy so với chết còn thống khổ hơn a~Thánh mẫu a~Người là cố ý trêu chọc thân con sao. Tôi ngơ ngác khóc than trong lòng liền thấy một lão bá tay cầm cây gậy lớn hướng phía tôi chạy tới rống to*.
  • Lão bá
    Lão bá
    Lão bá: À hóa ra tên tiểu tử trộm chó trộm gà là ngươi. Hôm nay đừng hồng thoát ta sẽ cho nhà ngươi một trận nhừ tử.
  • Gì chứ không lẻ lại xuôi xẻo tới độ này. Ta là mới xuyên không a~không những là cái bang còn gây thù chuốc oán với nhiều người như vậy. Dù gì chuyện gì tới cũng đã tới rồi tôi đành tùy cơ ứng biến vậy. Theo bản năng sinh tồn mách bảo tôi lúc này chạy là thượng sách nói rồi không biết đi đâu tôi đâm đầu chạy về phía trước, chạy chạy mãi tới khi cắt đuôi được lão bá mới thôi. Ông ta thật hung tợn dí tôi chạy qua bao con đường. Không biết sao nhưng dường khi thấy tôi chạy theo con đường lát gạch đi lên rừng thì lão bá đó có vẻ sợ hãi rồi bỏ đi. Không lẻ phía trước là có gì nguy hiểm chăng hay là chùa chiền gì đó. Dù gì trên đồi như này khả năng cao nhất vẫn là chùa. Tôi men theo con đường đi mãi cho tới khi gặp thấy được cánh cổng. Tôi cảm thán khen gợi, nơi này quả thực lộng lẫy cánh cổng chạm rồng, thân cổng còn to hơn nhà 4m, màu vàng trên đó không lẽ là vàng sao. Nơi đây chắc là nơi cho một nhân vật không tầm thường rồi. Theo hiểu biết lắm khi là nhà của các Vương Gia chăng. Tôi không hiểu sao lại hiếu kỳ vẻ đẹp bên trong của khu nhà này quá. Tôi nhìn quanh không thấy ai, chó hay gì cũng không có. Theo bản năng cám dỗ chân tôi lê bước tự nhiên đi về phía cổng, vốn tưởng được thông qua dễ dàng vô bên trong chứ ai dè bỗng hai hắc y bên trong bụi cậy tự nhiên lao ùm ra. Túm lấy cơ thể tôi áp mạnh xuống nền gạch, tôi liền hốt hoảng chống cự định buông lời giải thích. Một cái đau trên cổ tôi bị họ đánh ngất mất tiêu.
  • Những âm thanh mơ hồ này là sao. Cơ thể mình sao cứng đến vậy, khó chịu quá.Vốn định chìm vào bóng đêm lần nữa thì bỗng tôi nghe đau ở trên hông mình. Tôi là bị một tên ban nãy đá, đã thế còn bị họ tát một xô nước lạnh tới tỉnh luôn, tôi rên nhẹ định vùng vẫy nhưng toàn thân tôi lại bị cột trói chặt không tưởng.
  • Nhân vật phù du
    Nhân vật phù du
    Tên 1: Vương chủ hắn một khất cái cả gan định đột nhập vào Kim phủ. Bọn nô tài tuần đã phát hiện và bắt hắn vào đây còn lại để ngài xử trí.
  • Taehyung
    Taehyung
    TH:Cả gan vậy sao...bộ tất cả thông báo quy luật các ngươi chưa giảng cho bọn họ sao. Cư nhiên một tên khất cái《Ăn xin》lại cả gan đột nhập. Được rồi như mọi khi các ngươi đem hắn thưởng 100 hèo rồi tống ra khỏi phủ. Lần sau những chuyện nhỏ nhặt này đừng phiền đến ta nghỉ ngơi.
  • Nhân vật phù du
    Nhân vật phù du
    Tên 2:Vâng vương chủ....
  • Tôi hơi thất thần nãy giờ nghe họ chủ chủ tớ tớ rồi gì mà phạt phạt. Hóa ra là cho mình. Tôi vừa kịp định thần là chuyện nghiêm trọng đến tính mạng của mình thì nách đã bị hai tên kia mỗi người một bên sách lên lôi đi. Lúc này tôi hoảng loạn 100 hèo chết người a~huống hồ bổn thiếu gia còn chưa ăn đau cái nào từ nhỏ tới giờ. Thôi lở thì làm liều vậy.
  • Jungkook
    Jungkook
    Kook: Bớ người ta có kẻ dám đánh bổn thiếu gia...bớ làng nước ơi.....
  • Nhân vật phù du
    Nhân vật phù du
    Tên 1: Này người có im đi không...Bộ ngươi từ nơi khác đến sao. Vương gia ghét nhất ồn ào ngươi còn la hét ta nghỉ không chỉ 100 hèo thôi đâu.
  • Tôi bịm chặt hai cánh môi lại khóc không ra nước mắt.Rốt cuộc tôi xuyên không thành cái phận chó má gì đây. Nó đen tới nổi tôi chưa từng thấy trong một nhân vật nào như này cả. Tất cả là do cái tên kia ỷ thế hiếp người. Có vẻ nếu bị 100 hèo chết lắm khi lại xuyên không trở về đây quả là một giấc mơ mà.
  • Taehyung
    Taehyung
    TH: Khoang đã...đưa hắn lại đây. Ta muốn xem kĩ gương mặt hắn.
  • Nhân vật phù du
    Nhân vật phù du
    Tên 1: Vâng vương gia.
  • Jungkook
    Jungkook
    Kook: Này này từ từ thôi các ngươi kéo lê bổn thiếu gia vậy có tôn trọng không vậy...nè ta không phải là con heo...ui da...aa...
  • Bọn chúng đem tôi ném giữa khuôn phòng rồi đứng đó. Vì mái tóc rũ rượi tôi khó có thể nhìn kĩ được bọn chúng. Trong lúc cấu gắt tức giận với hai tên kia. Một bàn tay thon dài lại to trước mặt tôi vén đi mái tóc. Anh ta nắm cằm tôi đưa lên dò xét nhìn chăm chú tới mức chỉ cách 10 cm nữa thôi là hôn rồi. Một gương mặt hoàn hảo nhất tôi từng được thấy nó còn hơn nhưng diễn viên trên màn ảnh hoa ngữ. Vì khá bất chợt tôi nhất thời bất động. Đây là lần đầu tiên bổn thiếu gia tôi bị cuống hút bởi một người đã thế còn cùng giới. Anh ta nhẹ vuốt ve cánh môi tôi. Nhiệt độ bàn tay anh ta nung nóng một phần gương mặt tôi.
  • Taehyung
    Taehyung
    TH : Hóa ra ngươi vẫn còn sống... ngươi có phải hay không đã rất cực khổ....ngươi biết không ta tìm ngươi suốt thời gian qua kể từ khi ngươi nhảy xuống bờ vực đó. Ta đã rất nhớ ngươi....
  • Hắn ôm chặt cơ thể lắm hôi thúi của tôi vào lòng. Không biết hắn rốt cuộc là đang luyên thuyên vấn đề gì nhưng...nếu muốn giữ mạng có lẽ ta nên giả bộ hùa theo. Thân xát này nếu có can hệ đến người này vậy xem ra bổn thiếu gia khỏi cần ăn khổ nữa rồi.
  • Jungkook
    Jungkook
    Kook: È hèm....Vương gia có lẽ tiểu dân không biết ngài đang nói gì nhưng. Tiểu dân đã không nhớ gì những chuyện trước đây...nếu...
  • Taehyung
    Taehyung
    TH: người tốt nhất không nên nhớ những chuyện đau khổ đó....Bởi vì từ giờ trở đi sẽ không ai làm tổn thương ngươi nữa ta sẽ yêu thương ngươi....
  • Vốn ta không hiểu gì nhưng không lẻ cái con người này lại yêu người mang thể xát này. No no bổn thiếu gia thẳng là thẳng đó. Không được mình phải nói rõ cho hắn biết.
  • Jungkook
    Jungkook
    Kook:Này tôi không phải là gay...
  • Taehyung
    Taehyung
    TH:Tôi biết rồi...em là đang nôn nóng muốn ở cạnh tôi sao...Được rồi người đâu chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ cho hắn...ta mong 1 canh giờ nữa sẽ thấy người trong phòng ta....
  • Jungkook
    Jungkook
    Kook:Này ta nói là....ta không phải gay ê...
  • Nhân vật phù du
    Nhân vật phù du
    Tên 2:Đi theo bọn ta...
  • Chẳng lẽ bọn này không biết gay là gì thực sao. Cứ thế tôi bị những nô tì nữ xinh đẹp đưa đi tắm rửa. Tôi còn được các mỹ nhân chuẩn bị cho trang phục mới. Tắm rửa sạch sẽ họ liền đưa tôi đến một căn phòng. Còn thô lổ đẩy tôi tới xém ngã sắp mặt. Đây là phân biệt giai cấp đây mà...bổn thiếu gia mới là không chấp với lòng dạ tiểu nhân. Cứ như vậy trời chuyển tối đi, ở thời này thật bất tiện chẳng có đèn hay vi tính gì cả, phòng tối thui tôi mới là không quen. Cố mò mẫn tìm chiếc giường để đánh một giấc, dù gì bổn thiếu gia cũng rất buồn ngủ rồi. Trong lúc tôi cực lực tìm tìm lối đi thì một bàn tay to lớn không biết từ hướng nào. Hắn tên biến thái đã ôm chọn eo tôi kéo lại phía giường. Với lực khá lớn tôi ngã trọn vào ngực hắn. Lúc này tôi cảm thấy hơi thở cùng nhịp tim tôi không ngăn được đập liên hồi. Bàn tay của hắn mò mẫn, len lỏi vào áo xếp của tôi. Tôi định đưa tay ngăn cản hắn cùng vụt chạy thì một khối lực lớn đã đẩy ngược lại khiến tôi ngã ra giường còn hắn đã áp lên phía trên tôi. Hơi thở hắn hơi gấp, thở phà phà phía bên trên tôi. Bàn tay của hắn lần nữa mò mẫn, sờ soạt khắp khuôn ngực tôi, ngay cả đai lưng cũng bị hắn cởi bỏ. Tôi cư nhiên chẳng thể chống trả hắn. Hắn rất khỏe giữ chặt hai tay tôi lên trên phía đầu với tư thế ghìm chặt như vậy một cử động nhẹ tôi cũng không có khả năng. Một cảm giác ấm lại ướt át phủ lên môi của tôi. Hắn...hắn như thế mà lại hôn tôi. Tôi có thể dễ dàng cảm nhận được chiếc lưỡi của hắn càng quét khắp khoang miệng của tôi. Tôi nhất thời bất ngờ bị nụ hôn hắn cuống hút đến ngạt thở. Môi bị hắn mút chặt, đầu lưỡi hắn chèn tới chèn lui trong khoang miệng tôi. Ở thời kia quả thật bổn thiếu gia ta hôn qua đã rất nhiều mĩ nhân. Nhưng đây là lần đầu bổn thiếu gia bị hôn bởi một người đàn ông. Theo lí thuyết ta phải chống cự hắn nhưng ta cư nhiên chấp nhận nụ hôn đầy cuống hút ấy còn đáp lại hắn bằng hành động hết sức kì quặc. Hắn hôn tôi trầm luyến tới khi bờ môi tôi cảm giác căng hơn, hơi thở ùn tắt hắn mới buông ra. Tôi vốn định lấy sức hít không khí trở lại nhưng hắn lại tiếp tục tấn công tôi. Hắn vân vê bàn tay tại thân dưới của tôi. Tay còn lại hắn đỡ sống lưng tôi sau đó trườn xuống cánh mông mà nhào nặn.
  • Nếu bình thương ta sẽ ra sức chống cự nhưng hiện tại bị hắn cuống hút nhất thời ta chỉ phát ra những tiếng rên nỉ non như phụ nữ mời gọi người thõa mãn vậy. Môi hắn lại như gấp gắp hôn lên má, cánh mũi rồi tại mí mắt của tôi. Ủ lực hắn hung hắn cắn lên cổ tôi tựa như muốn đánh dấu chủ quyền mà đàn ông hay làm với phụ nữ. Sau đó hắn dùng lực nắm vạc áo của ta xé rách ra từng mảnh vụn. Tiếp đó hắn lại mút cổ ta, trườn xuống cổ rồi lại hôn lên xương quai xanh của ta, rồi hắn lại ngậm chặt hạt đậu nhỏ trên ngực ta, ta chỉ rên rỉ.
  • Jungkook
    Jungkook
    Kook: ngứa ngứa quá....*Ta cảm giác đc những sợi tóc hắn dài vẽ loạn trên từng tất da thịt của ta*
  • Thoáng cảm giác đầu chao đảo, hắn cư nhiên lật toàn bộ cơ thể ta lại đầu tựa lên gối hai tay chống trước ngực. Hắn hôn lên ót ta rồi lại trên lưng của ta, cảm giác lưỡi hắn đã liếm hết xương sống của ta, ta chợt nổi lên một trận run nhẹ mà bấu hai tay chặt gối. Những ngón tay hắn lướt nhẹ cơ thể ta như có phép thuật vậy. thậm chí không biết từ lúc nào khố quần của ta đã bị hắn kéo xuống. Chỉ cảm giác được hắn nhấc hông tôi lên, dạng rộng hai bắp đùi sang hai bên theo tư thế quỳ. Tôi vốn khép chân lại nhưng đã bị hắn kìm chặt bởi hai chân. Hắn phát ra âm thanh đầy mị hoặc bên tai tôi:
  • Taehyung
    Taehyung
    TH: Cơ thể ngươi luôn khiến ta thật thích...ta sẽ không để người lần nữa ruồng bỏ ta....kể từ đêm nay ngưỡi sẽ mãi mãi là của ta.
  • Nói rồi hắn đưa ngón tay tìm mò tới rãnh mông, ngón tay nhè nhẹ vuốt xung quanh huyệt. Thân thể tôi thoáng chút run rẩy, đầu ngón tay hắn uốn éo vài vòng rồi trực tiếp đẩy vô không một lời báo trước, tôi căng thẳng và nhói đau đành thở gấp hơi rồi rên đau tới nổi phía sau còn kẹp chặt ngón tay hắn đang luân chuyển bên trong tôi. Hắn hôn lên vành tai tôi tiếp tục dò tìm tới khi tìm được điểm mẩn cảm của ta hắn mới thõa mãn. Hơi thở hắn hơi gấp gáp hắn rút tay ra. Ta nghĩ như vậy đã xong rồi nhưng không ngờ một khối trụ to lớn tiếp nhập vào phía sau chưa kịp khép lại. Ta bất giác kêu đau nước mắt cũng đã chảy ra. Ta chỉ cảm nhận được khối trụ của hắn dần một lớn dần bên trong ta.
  • Jungkook
    Jungkook
    Kook: Đau quá...*Ta chịu không nổi nữa, bắp chân mỏi lừ ta định nhúc nhích hạ thân liền một cái ngã ụp xuống hắn phía sau cũng như vậy bị ta cuống toàn bộ cơ thể, khuôn ngực hắn áp lên lưng của ta. Ta thở dốc, như vậy hắn vẫn không buông tha kéo chân ta lên ngang hông bắt đầu kịch liệt ra vào,hắn dùng lực thâm nhập như muốn ngay lập tức xé rách bích trành phía dưới*.
  • Jungkook
    Jungkook
    Kook: Đau quá...ta không muốn nữa...bổn thiếu gia đau quá...tha cho ta...
  • Ta quay đầu lại định trườn dậy, nhưng hắn đã dùng tay ghì chặt vai ta xuống. Ta nghe được thở gấp từ hắn, hắn kéo đầu ta quay lại như thế lại kịch liệt hôn vào. Hôn xong hắn lại rời ra tiếp tục như vậy tăng thêm lực. Những cổ lực thúc đẩy toàn bộ cơ thể ta cùng khung giường gỗ rung chuyển phát ra những âm thanh cọt kẹt và những âm thanh va chạm của hai thân thể. Ngực ta chà xác lớp nệm dày đến nóng ran lên. Đến khi hắn đưa hết thứ dịch nóng như lửa kia chảy vào bên trong tràng bích của ta. Ta khó chịu rồi ngất đi lúc nào không biết.
  • Taehyung
    Taehyung
    TH: xin lỗi....
  • Cứ như thế ta không hiểu tại sao sau hôm đấy ta liền trở thành người của hắn. Ta được mọi người trong phủ của hắn coi như vương gia thứ hai cùng cấp bậc với hắn vậy. Ai cũng nghe lời ta và ra sức nịch nọt. Còn hắn ư tuy luôn im lặng ít nói nhưng đối với ta rất tốt cứ như thể hắn đã quá yêu con người này. Không hiểu tại sao tôi lại thấy mất mát rõ ràng hắn yêu người của thể xác này. Nhưng hắn không biết rằng ta đang trú ngụ trong thể xác người hắn yêu và cũng vì hắn quá tốt ta chợt nhận ra ta cũng yêu hắn mất rồi. Ta không muốn chuyện này lại tiếp diễn thật sự trong lúc này ta chỉ muốn trốn trách hắn. Cứ như vậy ta cảm giác như chính ta lừa dối hắn vậy. Thời gian thấp thoát trôi qua cũng đã gần 1 năm ta ở thế giới này. Mọi thứ ta cũng đã quen dần cả chuyện ta là người của thế giới nào ta cũng nhất thời quên mất. Hôm nay ta ngủ bên cạnh hắn được hắn ôm ta không thể nào thoát bỏ. Nhưng hôm nay ta đã thấy một giấc mơ rất kì lạ. Giấc mơ ta thấy hắn đúng chính hắn đã cùng ta có một cuộc nói chuyện ở một nơi nào đó. Nơi đó mà nói hình như là hoàng cung của các vua chúa.
  • ~~~~~~~~~~~~~~~~\~~~~~~~~~~~~~~
  • Taehyung
    Taehyung
    TH: Jeon Jungkook ngươi có biết ngươi hành thích hoàng thượng là phạm thượng không.
  • Jungkook
    Jungkook
    Kook: Ngươi đang khuyên nhủ ta dừng lại sao...khuyên ta tha mạng cho huynh trưởng của ngươi người đã nhẫn tâm giết chết người nhà của ta chỉ vì muốn ép ta là người của hắn .
  • Taehyung
    Taehyung
    TH:không phải...chỉ là với một mình ngươi một chút thế lực cũng không có. Còn bị hoàng thượng bắt giữ thì ngươi lấy hy vọng gì ra tay chứ...ngươi cũng không nên liều mạng...
  • Jungkook
    Jungkook
    Kook: Vì sao chứ...ta còn gì để mất nữa. Từ khi ta không còn người thân ta đã không thiết sống...trở thành sủng vật của hắn ta đã sớm không còn ai biết ta nữa rồi...
  • Taehyung
    Taehyung
    TH: Còn ta ta rất muốn ngươi sống...Ta không muốn ngươi liều mạng...
  • Jungkook
    Jungkook
    Kook: Ngươi cũng chỉ là vương gia dưới chướng hắn...luôn nghe lời hắn thua thiệt hắn thì lấy gì đảm bải ngươi bảo vệ đc ta....
  • Taehyung
    Taehyung
    TH: Ta nhất định sẽ cứu người ra khỏi đây. Hãy tin ở ta *Hắn ôm lấy cơ thể cậu vào lòng. Nhưng đã bị cậu dùng lực đẩy mạnh ra lảo đảo về phía sau*
  • Jungkook
    Jungkook
    Kook: Ngươi tốt nhất đừng đem thêm phiền phức cho ta nữa...*Nói rồi cậu bỏ hắn lại chơi vơi ở đó. Cậu đã trở về cung của mình*.
  • Vào 2 ngày sau, sau khi tên hoàng thượng kia bắt ép cậu động phòng. Cậu đã không do dự cầm dao đâm lấy phía sau lưng hắn. Vốn định đâm thêm nhiều nhát nữa thì người bên ngoài đã chuẩn bị ùa vào. Quả thực người cậu yêu chính là Kim Taehyung vì từ nhỏ chính hắn đã phong cậu làm hầu cận cạnh hắn, cả hai gắn bó từ nhỏ cậu yêu hắn. Nhưng tên huynh trưởng của Taehyung hắn vì ghen tị với Taehyung người luôn được phụ hoàng khen. Nên sau khi kế ngôi hắn đã dùng lực cưỡng ép cậu. Để lên oai vs Taehyung. Kook hiện giờ cậu rất sợ, cảm giác ban nãy hắn chạm vào cậu thật ghê tởm. Cậu không nghĩ rằng mình sẽ phải lâm vào bước đường này. Cậu khóc kéo lại vạt áo nức nở chạy đi. Cậu chạy đi ra phía khu rừng sau hoàng cung cứ như thế cậu đứng trên ngon núi cao trong đêm trăng sáng rực. Cậu không biết cậu không biết mình là đợi vì cái gì. Nhưng khi Taehyung vừa tới cũng là lúc cậu gieo mình xuống vực thẩm.
  • Taehyung
    Taehyung
    TH:Không...người đừng bỏ ta...
  • ~~~~~~~~~~\\\~~~~~~~~\\\\~~~~~~~
  • Kook giật mình, mồ hôi nhễ nhãi chảy dài trên khuôn mặt cậu cả cở thể bật dậy hô lớn.
  • Jungkook
    Jungkook
    Kook: Không....
  • Taehyung
    Taehyung
    TH: Có chuyện gì sao...người ổn chứ...
  • Jungkook
    Jungkook
    Kook:Này Taehyung ngươi nghĩ sao nếu ta thực sự không phải người ngươi yêu....ta nói vậy ngươi có tin không.
  • Taehyung
    Taehyung
    TH: Người ta yêu là ngươi...người ta yêu là Jeon Jungkook của hiện tại...Jeon Jungkook xưa kia đã chết rồi không phải sao.
  • Jungkook
    Jungkook
    Kook: Nhưng ta không phải hắn...nếu ta nói ta từ một thế giới khác đến đây thì sao...ta thực sự không phải hắn.
  • Taehyung
    Taehyung
    TH: Ta đã biết...ta biết ngươi không phải hắn....nhưng nếu cả cuộc đời này phải yêu ta sẽ chỉ yêu một mình ngươi nữa thôi. Người ta yêu chỉ là ngươi của hiện tại.*Hắn gắt gao ôm cơ thể cậu chặt lại*
  • Taehyung
    Taehyung
    TH: Lúc trước ta chỉ xem hắn như một người anh em của ta...ta cảm thấy có lỗi khi huyng trưởng của ta đã làm vậy với hắn...ta tội lỗi lắm..Từ khi thấy ngươi trở về trong thân thể hắn ta không biết tại sao nhưng ta rất muốn bù đắp cho hắn. Ta đã rất muốn bảo vệ hắn...Nhưng ta đã chợt nhận ra người của hiện tai là một người khác người khiến ta phải yêu thực sự. Vì thế xin ngươi đừng như hắn rời xa ta được không ta rất sợ...
  • Jungkook
    Jungkook
    Kook: Được...ta sẽ nguyện ở bên ngươi. Ta cũng yêu ngươi rất nhièu...ta yêu ngươi lắm.
  • Cậu hôn anh chặt lại khóc thật lớn. Rồi như vậy anh trao cho cậu nụ hôn. Một đêm xuân sắc chứng minh thân phận và tình cảm thật của họ. Mọi khuất mắt, nút thắt được tháo gỡ tất thảy. Sau suốt quãng đời còn lại họ đã hạnh phúc bên nhau. Kook một thiếu gia Dần bị tình yêu cảm hóa và cậu tận hưởng tình yêu bên hắn suốt đời.
  • ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~\\\~~~~~~~
  • Trở lại thân xác tương lai của Jungkook.
  • Jimin
    Jimin
    Jimin: ê Kook mày bị sao vậy từ khi tỉnh lại mày sao không nói gì hết lại ngồi trong góc đó. Mày biết không ba mẹ mày rất lo cho mày đó....mày đừng nói mày mất trí nha.
  • Jungkook
    Jungkook
    Kook: Ta đang ở đâu....
  • Jimin
    Jimin
    Jimin: Mày đang ở bệnh viện...mày quên rồi à...chật chật căng rồi đây....
  • Cuộc điện thoại.
  • Taehyung
    Taehyung
    TH: Jimin mày đang ở đâu hợp đồng của anh đâu....mau đưa đến cty cho anh...
  • Jimin
    Jimin
    Jimin: Anh hai anh mới về nước 1 năm thôi anh đừng ra oai được không...Em đang ở bệnh viện đây thằng Kook mới tỉnh nó đang có vấn đề. Nên anh tự tới lấy vậy nha...
  • Taehyung
    Taehyung
    TH: Nè nè....mày...
  • 1 tiếng sau Tae đã đến bệnh viện. Anh chỉ thấy Jimin cùng y tá ra sức kéo Kook ra khỏi góc tường. Không hiểu tại sao khi thấy Taehyung ngoài cửa Kook liền từ trong góc chạy nhào ra ôm chặt anh hô lớn.
  • Jungkook
    Jungkook
    Kook: Em rất nhớ ngài....đừng bỏ em nữa....
  • Jimin
    Jimin
    Jimin: Hiểu luôn...anh biết đó cậu ấy mất trí và nhận anh một người đã ra nước ngoài sau 18 năm. Vậy nha anh cứ chăm sóc cậu ấy dượng Jeon nói giao Jungkook cho ai mà cậu ấy nhận ra. Bái bai em đi à.
  • Taehyung
    Taehyung
    TH: Này chuyện này là sao này....ai đó làm ơn giải thích tôi biết chuyện gì đã sảy ra.
  • END.
14
XUYÊN KHÔNG GẶP BIẾN THÁI.