Vừa gặp đã yêu / Mạnh hay yếu lên giường thử mới biết
Vừa gặp đã yêu
  • Cố Nguyệt Sương cười nhạt, đuôi mắt nheo lại đầy chế giễu:
  • Cố Nguyệt Sương
    Cố Nguyệt Sương
    - Phải rồi! Chú 29 tuổi mà không có người yêu nên mới dùng đến cách này để giải quyết chứ gì. Chắc là “yếu” quá nên không ai thèm đúng không?
  • Đàm Huyền Lâm nghe xong sắc mặt liền tối sầm lại. Cố Nguyệt Sương thì vẫn cười vui vẻ mà không biết đến hậu quả sau những câu nói ấy.
  • Cô nói anh “yếu”?
  • Nực cười thật!
  • Đường đường là thiếu gia của một công ty danh tiếng, người theo anh xếp hàng dài không đếm nổi. Chẳng qua là anh muốn giữ mình cho riêng cô thôi. Vậy mà còn không biết điều lại dám nói anh “yếu”.
  • Lần này cô chọc giận anh thật rồi!
  • Bầu không gian tĩnh lặng nhanh chóng bao trùm lấy hai người. Cố Nguyệt Sương nhanh chóng nhận ra điều bất thường, Đàm Huyền Lâm nhìn chăm chăm lên người cô, đôi mắt đỏ ngầu, hàn lên những tia giận dữ.
  • Tim trong lông ngực cô cứ đập thình thịch như đánh trống.
  • Suýt chút nữa là nhảy ra ngoài.
  • Đàm Huyền Lâm lại gần chỗ cô, đôi bàn tay thô ráp khẽ chạm vào gương mặt xinh đẹp của cô từ từ mà vuốt ve. Từng hành động của anh đều mang theo sự nguy hiểm. Cố Nguyệt Sương trong lòng có chút sợ hãi, rụt rè hỏi:
  • Cố Nguyệt Sương
    Cố Nguyệt Sương
    - Chú... Chú làm sao vậy?
  • Đàm Huyền Lâm không đáp, khoé môi khẽ nở môt nụ cười đầy ý vị. Bàn tay vén lọn tóc cô sang một bên. Cuối cùng anh ghé sát bên, giọng nói ấm nóng thì thầm bên tai:
  • Đàm Huyền Lâm
    Đàm Huyền Lâm
    - Muốn biết “yếu” hay không lên giường chú cho cháu thử.
  • Cố Nguyệt Sương tròn xoe mắt ngạc nhiên, cô vẫn chưa tin vào những gì mình nghe thấy.
  • Anh không đùa đấy chứ?
  • Thử?
  • Cô chỉ mới 17 tuổi thôi mà? Sao có thể thử mấy chuyện đó được?
  • Càng nghĩ đến càng sợ, cô biết rõ anh là người nói được làm được. Cảm giác bất an bao trùm toàn bộ tâm trí, cô lắc đầu phản đối:
  • Cố Nguyệt Sương
    Cố Nguyệt Sương
    - Không! Cháu không muốn thử.
  • Đàm Huyền Lâm
    Đàm Huyền Lâm
    - Chẳng phải khi nãy cháu nói chú không đủ khả năng, chê bai chú đủ điều sao? Thử một lần cũng không chết sau này cháu chỉ cần yên phận làm vợ chú là được.
  • Cố Nguyệt Sương
    Cố Nguyệt Sương
    - Chú đừng lại gần đây. Nếu không... Nếu không cháu la lên cho ông biết đấy.
  • Đàm Huyền Lâm
    Đàm Huyền Lâm
    - La thoải mái, phòng này cách âm. Chú cũng khóa luôn của rồi, cháu có chạy đằng trời.
  • Đàm Huyền Lâm vòng tay ôm lấy vòng eo thọn gọn của Cố Nguyệt Sương, ánh mắt dán lên cơ thể thiếu nữ đầy dục vọng. Cô hiểu ý đồ đó, càng rõ hơn những chuyện về sau liền ra sức vùng vẫy đánh mạnh vào lưng anh:
  • Cố Nguyệt Sương
    Cố Nguyệt Sương
    - Chú bỏ cháu ra! Cháu không muốn. Bỏ cháu ra nhanh!
  • Tay Cố Nguyệt Sương đánh liên tiếp vào lưng Đàm Huyền Lâm cố gắng phản kháng. Bỗng, cô cảm nhận bàn tay ôm lấy eo mình lới lỏng dần, đưa mắt nhìn người đối diện thì thấy gương mặt cau có của anh.
  • Hình như khi nãy cô hơi mạnh tay thì phải!
  • Cố Nguyệt Sương đứng lùi về sau một bước cố tình giữ khoảng cách với Đàm Huyền Lâm nhưng trong lòng lo lắng vô cùng. Nhìn sắc mặt anh, cô biết bản thân hơi quá tay liền cuống cuồng hỏi han:
  • Cố Nguyệt Sương
    Cố Nguyệt Sương
    - Chú có sao không? Cháu xin lỗi, tại chú cứ đòi làm chuyện đó nên em mới hoảng. Để cháu xem vết thương có nặng không.
  • Dứt lời, Cố Nguyệt Sương nhanh chóng ra sau lưng Đàm Huyền Lâm. Vừa vén áo lên, cô thấy một vết thương dài đã bầm tím hằn sâu trên lưng. Cô hoảng hốt, bản thân chỉ mới đánh vài cái mà đã nặng như vậy rồi sao? Cô nghiêng đầu nhìn anh, thanh âm chứa đầy sự hối hận:
  • Cố Nguyệt Sương
    Cố Nguyệt Sương
    - Chú...
  • Đàm Huyền Lâm
    Đàm Huyền Lâm
    - Không phải lỗi tại cháu!
  • Cố Nguyệt Sương
    Cố Nguyệt Sương
    - Để cháu bôi thuốc cho chú.
  • Dứt lời, Cố Nguyệt Sương vội vàng kéo Đàm Huyền Lâm ngồi xuống giường rồi nhanh chân đi lấy hộp y tế. Anh ngồi quay lưng về phía cô, im lặng để cô bôi thuốc cho mình. Nhìn vết thương dài đã bầm tím, cô cảm thấy ân hận không ngờ trò đùa của mình lại tai hại đên vậy.
  • Bàn tay nhỏ lươt nhẹ trên lưng khiến anh dễ chịu hơn nhiều. Bỗng, giọng nói của cô vang lên, ngữ điệu nhỏ nhẹ bất thường:
  • Cố Nguyệt Sương
    Cố Nguyệt Sương
    - Chú cho cháu xin lỗi, cháu không ngờ ông lại mạnh tay như vậy.
  • Đàm Huyền Lâm cười nhạt đáp:
  • Đàm Huyền Lâm
    Đàm Huyền Lâm
    - Có gì đâu, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên.
  • Cố Nguyệt Sương
    Cố Nguyệt Sương
    - Nhưng mà... Nhưng mà cũng tại chú đấy chứ. Ai bảo chú không cho cháu ra ngoài chơi với bạn. Mấy cái lý do của chú đều không thể chấp nhận được.
  • Đàm Huyền Lâm
    Đàm Huyền Lâm
    - Sao lại không thể chấp nhận?
  • Cố Nguyệt Sương
    Cố Nguyệt Sương
    - Chú cấm cháu nói chuyện hay tiếp xúc với các bạn nam trong khi đó bọn cháu chỉ là quan hệ bạn bè trong sáng. Chú cấm cháu đủ điều còn nhiều hơn cả ông. Cháu không thích như thế!
  • Đàm Huyền Lâm chỉ nghe không đáp, khoé môi khẽ nở một nụ cười khắc khổ.
  • Anh đâu muốn cấm cô nhiều như vậy chẳng qua là anh đang giữ vợ mà thôi.
  • Cố Nguyệt Sương bây giờ đã 17, chẳng mấy chốc mà bước sang tuổi 18. Công sức bao năm nuôi vợ từ bé, anh sao có thể để kẻ khác hẫng tay trên. Cứ nghĩ đến cảnh cô cười nói với người con trai khác, trong lòng anh đã thấy khó chịu vô cùng đằng nói đến chuyện đi chơi đếm cùng mấy tên đó.
  • Sự im lặng của Đàm Huyền Lâm trước những lời khi nãy khiến Cố Nguyệt Sương càng thêm bối rối. Từ nhỏ đến lớn cô vẫn luôn bày trò chọc phá để ông trách phạt anh. Duy chỉ có lần này để lại vết thương nặng đến thế. Cô hiểu trêu đùa như vậy không tốt nhưng mấy điều cấm anh đặt ra thật vô lý. Chuyện cô mang thai là giả, còn về kinh nguyệt chẳng qua là chậm vài ngày sau với tháng trước chứ không phải là không có. Trò đùa này của cô có vẻ hơi quá thì phải.
  • Bôi thuốc xong, Cố Nguyệt Sương thu dọn lại đồ để gọn sang một bên. Đàm Huyền Lâm cũng mau chóng chỉnh sửa lại trang phục, thanh âm lạnh lẽo vang lên phá tan bầu không khí lúc này:
  • Đàm Huyền Lâm
    Đàm Huyền Lâm
    - Cảm ơn đã bôi thuốc giúp chú. Cháu về phòng được rồi.
  • Tình huống này là thế nào?
  • Lần đầu tiên cô thấy anh nói chuyện với cô bằng giọng điệu này hơn nữa còn chẳng nhìn cô đến một cái.
  • Cô trộm nghĩ, anh... Giận rồi sao?
  • Đàm Huyền Lâm tiến đến bàn làm việc thu dọn lại số tài liệu bị Cố Nguyệt Sương làm cho lộn xộn. Tiện tay cầm quyển sách của cô đưa cho cô, nói:
  • Đàm Huyền Lâm
    Đàm Huyền Lâm
    - Về phòng đi!
14
Mạnh hay yếu lên giường thử mới biết