Vừa gặp đã yêu / Ông chú biến thái
Vừa gặp đã yêu
  • Cố Nguyệt Sương hí hửng bên ngoài cửa phòng thật lâu rồi mới rời đi.
  • Đàm Huyền Lâm bị bố giảng giải cho một bài đạo lý dài lê thê. Sau khi kết thúc, nhìn đồng hồ đã quá giờ nên anh chẳng màng quay lại tập đoàn làm việc. Lê từng bước chân nặng nề lên cầu thang đứng trước dãy hành lang có ba phòng, anh thở dài ngao ngán. Phòng cô đối diện phòng anh nhiều lúc anh cũng muốn sang, ngặt nỗi lại có bức tường thành vững chắc chắn giữa. Ban đầu phòng của ông Long nằm trên tầng ba nhưng không biết từ khi nào ông lại chuyển xuống dưới lại ở giữa phòng anh và cô.
  • Thử hỏi như vậy sao làm ăn được gì?
  • Lắc đầu ngán ngẩm mấy cái, Đàm Huyền Lâm mở cửa bước vào phòng. Cảm giác nóng bức khắp cơ thể, anh đưa tay cởi từng chiếc cúc. Áo sơ mi trắng vứt ngổn ngang dưới nền đất lạnh, anh chậm rãi bước vào phòng tắm.
  • Dòng nước ấm nóng lướt nhanh qua làn da màu đồng rắn chắc, rồi buông mình rơi thẳng xuống nền gạch lạnh lẽo, rửa trôi đi phần nào tâm trạng nặng nề và mệt mỏi của người đang đắm mình trong làn nước.
  • Đàm Huyền Lâm nhắm nghiền mắt lại ngẩng đầu lên tận hưởng sự ấm nóng của làn nước từ vòi sen xả xuống. Hơi nước mịt mù trong phòng tắm, phủ kín mặt gương một tầng sương mờ ảo. Anh đưa tay, lau qua mặt gương.
  • Trong gương ngay lập tức hiện lên một gương mặt anh tú, sống mũi cao cùng đôi mắt đen sâu thẳm. Đàm Huyền Lâm bất giác nhìn sang bên cạnh, anh thấy chiếc cốc sứ in hình trái tim. Khóe môi khẽ nở một nụ cười, mấy ngày trước còn tưởng đã đánh mất hóa ra anh đã mang vào đây rồi để quên lúc nào không hay. Chiếc cốc bên ngoài đơn giản nhưng với anh nó đáng quý bởi anh được tặng từ một người quan trọng.
  • Bên ngoài truyền đến tiếng động, Đàm Huyền Lâm đưa tay tắt vòi sen im lặng lắng nghe.
  • Cố Nguyệt Sương đứng trước cửa phòng gõ cửa, hôm trước cô có để quên quyển sách bên phòng bây giờ cần nên muốn lấy lại. Tiếng gõ này đã là lần thứ ba vẫn không thấy có động tĩnh gì. Cô hừ lạnh mấy tiếng chẳng biết anh ở trong phòng hay không. Phân vân hồi lâu, cô đánh liều mở cửa bởi thứ cô cần lấy thực sự rất gấp.
  • Cố Nguyệt Sương theo thói quen đi vào bên trong, tiến đến bàn làm việc của Đàm Huyền Lâm. Cô lục lọi trên giá sách, ngăn tủ cuối cùng cũng thấy quyển sách cần tìm dưới tập tài liệu chất chồng ở mặt bàn. Xong việc, vừa định quay lưng bước đi cô chợt phát hiện trong xấp tài liệu dày cộp kia có một quyển tạp chí. Bản tính tò mò trỗi dậy, Cố Nguyệt Sương đặt quyển sách của mình xuống rồi cầm tạp chí lên.
  • Đập vào mắt cô là hình ảnh một người phụ nữ với thông hình nóng bỏng trong bộ quần áo cắt xẻ táo bạo. Cố Nguyệt Sương tròn xoe mắt không giấu nổi sự ngạc nhiên:
  • Cố Nguyệt Sương
    Cố Nguyệt Sương
    - Trời đất! Ông chú biến thái còn dám xem cả tạp chí người lớn.
  • Đàm Huyền Lâm
    Đàm Huyền Lâm
    - Tự tiện vào phòng người khác khi không có sự cho phép là bất lịch sự đấy biết không?
  • Giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau khiến Cố Nguyệt Sương đứng hình. Hai tay run run chậm rãi hạ tạp chí xuống bàn rồi quay lưng lại. Đàm Huyền Lâm đứng khoanh tay trước ngực nhìn cô bằng ánh mắt đằm đằm sát khí.
  • Cố Nguyệt Sương ngượng chín cả mặt, hai má phúng phính ửng hồng. Đôi môi anh đào mấp máy vài lời:
  • Cố Nguyệt Sương
    Cố Nguyệt Sương
    - Chú... Chú vẫn ở trong phòng sao?
  • Đàm Huyền Lâm
    Đàm Huyền Lâm
    - Phòng chú, chú ở. Cháu có ý kiến?
  • Cố Nguyệt Sương
    Cố Nguyệt Sương
    - Dạ không, tại cháu gọi mãi không thấy chú trả lời nên cháu nghĩ.
  • Đàm Huyền Lâm
    Đàm Huyền Lâm
    - Cháu nghĩ chú không có trong phòng nên tự tiện bước vào lục lọi đồ đạc?
  • Cố Nguyệt Sương lắc đầu lia lịa lập tức phản bác ngay:
  • Cố Nguyệt Sương
    Cố Nguyệt Sương
    - Không có! Tại cháu gõ cửa không thấy chú trả lời nên mới đi vào lấy quyển sách cháu để quên. Ai ngờ phát hiện chú xem mấy cái tạp chí bậy bạ.
  • Càng về cuối giọng nói của Cố Nguyệt Sương càng nhỏ. Cứ nghĩ đến chuyện ông chú xem mấy thứ đó cô đã cảm thấy rùng mình. Chưa kể hiện tại cô đang là người sai, tự tiện vào phòng rồi lục lọi mọi thứ bên trong.
  • Đàm Huyền Lâm chỉ nghe không đáp. Đuôi mắt khẽ nheo lại vẫn thôi không nhìn về phía Cố Nguyệt Sương khiến cô càng thêm bối rối. Cảm giác bức bách nồng đượm này thật khiến người ta cảm thấy khó chịu. Cố Nguyệt Sương ngẩng đầu đối diện với anh, lắp bắp nói:
  • Cố Nguyệt Sương
    Cố Nguyệt Sương
    - Bây... Bây giờ lấy được sách rồi, cháu... Cháu ra ngoài đây!
  • Cố Nguyệt Sương lảng chuyện vội vàng dịch người sang bên khác để chạy trốn. Nào ngờ chưa đi được nửa bước liền bị Đàm Huyền Lâm kéo lại. Anh đứng sát gần cô, hai tay đặt lên mép bàn làm trụ, cười hỏi:
  • Đàm Huyền Lâm
    Đàm Huyền Lâm
    - Khi nãy cháu nói chú biến thái? Phải không?
  • Cố Nguyệt Sương
    Cố Nguyệt Sương
    - Đâu... Đâu có.
  • Đàm Huyền Lâm
    Đàm Huyền Lâm
    - Thật thà sẽ tốt hơn.
  • Lời Đàm Huyền Lâm nói ra nhẹ tựa lông hồng nhưng đối với cô chẳng khác nào đang tra khảo lấy cung khai. Cố Nguyệt Sương quay mặt sang hướng khác trấn tĩnh bản thân rồi mới dám đối diện với anh:
  • Cố Nguyệt Sương
    Cố Nguyệt Sương
    - Nhưng... Đúng thế còn gì? Chú xem mấy tờ tạp chí bậy bạ đó không phải biến thái thì là gì?
  • Đàm Huyền Lâm
    Đàm Huyền Lâm
    - Cô bé ngốc, chú đã 29 tuổi rồi. Đủ tuổi để xem những thứ đó. Hơn nữa nó là nhu cầu sinh lý bình thường của mỗi người, cháu thấy lạ lắm à?
14
Ông chú biến thái