Vì Người Cuồng Si / Chương 60: Lời hứa
Vì Người Cuồng Si
  • Cố Trầm có hơi hổ thẹn, bàn tay đang lơ lửng trong không trung liền rụt lại.
  • Cố Trầm
    Cố Trầm
    Anh sao vậy? Sao lại trốn ở đây khóc?
  • Đối diện với lời quan tâm hỏi han kia, Tiêu Chiến lại không muốn để tâm đến. Bởi vì Cố Trầm không phải Vương Nhất Bác, vả lại mối quan hệ của cả hai lại không thân thiết đến như vậy. Tính tình của Tiêu Chiến lại khép nép, không thích vì chuyện của mình mà ảnh hưởng đến người khác.
  • Tiêu Chiến chỉ lắc đầu không nói. Anh gián tiếp tránh né đối phương, từng ánh mắt, cử chỉ của anh, Cố Trầm đương nhiên đều có thể nhìn ra hết thảy.
  • Vội nâng cơ thể nặng nề đứng dậy, Tiêu Chiến nhanh tay lau đi nước mắt đang giăng đầy khắp mặt mình. Chóp mũi sớm đã đỏ ửng lên, đôi mắt xơ xác đi nhiều vì những nỗi buồn tái diễn. Tiêu Chiến từ tốn bỏ đi, nửa lời dành cho Cố Trầm cũng không có.
  • Lúc này, bản thân cậu trai trẻ sớm đã hiểu ra. Nhưng lẽ nào cậu lại chịu cảnh bị đối xử như vậy? Cố Trầm không nói gì, lập tức lại đuổi theo phía sau Tiêu Chiến.
  • Cố Trầm
    Cố Trầm
    Này, anh định đi thật à?
  • Cố Trầm
    Cố Trầm
    Chẳng phải đã hẹn với nhau là sẽ gặp nhau hay sao? Vậy mà anh lại cho tôi leo cây.
  • Tiêu Chiến đối với cái đuôi nhỏ đang chạy theo sau, đầu óc bắt đầu cảm thấy bực bội. Anh ghét cái cảm giác bị làm phiền như lúc này. Mặc dù lúc ban đầu, cả hai hoàn toàn không có ấn tượng xấu gì với nhau, nhưng không hiểu vì sao hiện tại, Tiêu Chiến có cái gì đó chán ghét không thành lời với cậu con trai nọ.
  • Phải nghe luyên thuyên một hồi, Tiêu Chiến cuối cùng cũng khựng lại. Một âm thanh khó chịu lập tức vang lên khiến Cố Trầm phải dừng chân.
  • Tiêu Chiến
    Tiêu Chiến
    Chúng ta không thân không thiết, vậy nên xin cậu đừng làm phiền tôi. Nhất là lúc này.
  • Chỉ một câu nói này, Cố Trầm biết bản thân đã quá gấp gáp rồi. Cậu lùi về sau để nhìn rõ Tiêu Chiến hơn, nhìn từng bước chân cô độc của anh trên con đường dài đằng đẳng. Nói nhu nhược nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, trong anh lại có cái gì đó vô cùng kỳ bí, khiến người khác không nhịn được tò mò mà muốn khám phá, tìm hiểu.
  • ...
  • Lúc Tiêu Chiến trở về nhà, khi đó cũng đã gần mười một giờ khuya. Lúc này, anh thật sự không biết bản thân rốt cuộc đã làm gì trong suốt ba tiếng vừa rồi, kể từ khi rời khỏi quán cà phê.
  • Chỉ là vừa nãy, anh thật sự đã đi rất lâu, rất lâu, khóc cũng rất nhiều. Bây giờ, cả cơ thể mệt nhoài, nhũn ra như nước. Tiêu Chiến vừa bước vào phòng khách, đã nhìn thấy Vương Nhất Bác đang ngồi lướt điện thoại, đợi anh trở về ở phòng khách.
  • Thôi rồi, nếu lỡ như để cậu ta nhìn thấy khuôn mặt dại đi vì nước mắt của anh, há chẳng phải bản thân sẽ bị đối phương dạy dỗ thêm một trận nữa sao? Nhưng chuyện cũng đã lỡ, Tiêu Chiến làm sao có thể giấu được khuôn mặt đang xưng lên của mình.
  • Vương Nhất Bác thoạt đầu chỉ lướt qua anh, điện thoại đang cầm trên tay cũng buông xuống.
  • Vương Nhất Bác
    Vương Nhất Bác
    Không phải kết thúc vào bảy giờ hay sao? Sao bây giờ anh mới trở về...
  • Vương Nhất Bác
    Vương Nhất Bác
    Gọi điện cho anh, anh cũng không nhấc máy, rốt cuộc là anh đã đi đâu vây?
  • Tiêu Chiến giọng khản đặc, hoàn toàn không dám trả lời đối phương. Vương Nhất Bác lúc này mới nhìn kỹ lại, sớm đã thấy thành phẩm sau khi khóc liên tục ba tiếng của Tiêu Chiến. Trong lòng bất giác liền không giấu khỏi cả kinh.
  • Cậu vội đứng dậy, đến gần anh xem xét.
  • Vương Nhất Bác
    Vương Nhất Bác
    Anh sao vậy? Sao lại khóc?
  • Tiêu Chiến lúc này đã kiệt sức đến độ không thể khóc được thêm nữa. Vương Nhất Bác kéo anh ngồi xuống sô pha, thận trọng rót cho anh một cốc trà nóng, sau đó sốt ruột hỏi chuyện.
  • Vương Nhất Bác
    Vương Nhất Bác
    Có phải người khác ức hiếp anh không? Là ai vậy?
  • Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác với ánh mắt đáng thương. Anh khẽ lắc đầu, cái miệng đỏ ửng bắt đầu mếu máo.
  • Tiêu Chiến
    Tiêu Chiến
    Không có ai cả...
  • Vương Nhất Bác vội vuốt ve khuôn mặt thấm đẫm nước mắt của Tiêu Chiến, ánh mắt cũng vì thế mà trở nên dịu lại, có phần đau xót vô cùng.
  • Vương Nhất Bác
    Vương Nhất Bác
    Không đúng. Nếu không có ai ức hiếp... sao lại để bản thân khóc thành ra thế này?
  • Tiêu Chiến do dự rất lâu, cũng không biết là có nên kể cho Vương Nhất Bác nghe hay không. Anh lúc này lại không sao cầm được nước mắt, không nói thêm nửa lời liền nhào đến ôm chặt Vương Nhất Bác.
  • Lúc này, Tiêu Chiến mới không đè nén cảm xúc của mình nữa, từ trong cổ họng bật ra thứ âm thanh nghẹn đắng khiến trái tim Vương Nhất Bác thắt lại thật chặt.
  • Cậu thật sự không biết đã có chuyện gì xảy ra với anh, bàn tay to lớn đặt sau lưng đối phương, ôn nhu vuốt ve tấm lưng mảnh mai đang không ngừng run lên bần bật đó. Người đàn ông cậu yêu, bảo bối trong lòng của cậu, người mà cậu chẳng dám đánh dù chỉ là một cành hoa, vậy mà bây giờ lại khóc nấc lên như một đứa trẻ.
  • Thật ra Tiêu Chiến cũng không định khóc. Chỉ là khi ở bên cạnh Vương Nhất Bác, anh lại cảm nhận được có cái gì đó quá vững chắc, quá an tâm, khiến anh chỉ muốn dựa vào. Bởi vậy khi nghe thấy giọng nói của cậu, Tiêu Chiến lại không cầm lòng được mà bật khóc nức nở. Cũng đem sự việc đó kể lại cho Vương Nhất Bác nghe, thậm chí là chuyện đã gặp được Cố Trầm ở công viên, anh cũng vô tình nói ra hết.
  • Quả thật lúc này, hồi cảm xúc của Vương Nhất Bác là vô cùng phức tạp. Vừa đau đầu về chuyện gia đình của Tiêu Chiến, lại phải suy tư suy nghĩ về Cố Trầm. Có lẽ lần này cậu ta lại muốn tranh giành với cậu. Nhưng Vương Nhất Bác vốn biết, người hiện tại đã nằm trong tay của cậu, Cố Trầm có muốn cướp, e cũng là điều không thể xảy ra.
  • Phải dỗ dành, an ủi Tiêu Chiến mất một lúc lâu, cậu mới dỗ cho cậu nín khóc. Cậu hôn lên mũi anh, hôn lên ánh mắt đã nhìn thấu quá nhiều chuyện. Nếu có thể, Vương Nhất Bác chỉ mong có thể mãi mãi che chở cho Tiêu Chiến mà thôi.
  • Sau khi biết Tiêu Chiến vẫn chưa ăn tối, Vương Nhất Bác liền quyết định vào bếp để nấu bữa tối cho anh. Tay nghề của cậu đương nhiên không tồi. Chỉ thoáng một chốc liền có thể nấu ra vài món hợp khẩu vị với đối phương.
  • Lúc Tiêu Chiến ngồi vào bàn, khuôn mặt vẫn cứ thất thần, cả động tác ăn uống cũng trở nên chậm chạp vô cùng. Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến vẫn còn ảnh hưởng về chuyện vừa rồi. Người đàn ông này, vì sao lại nhạy cảm, dễ tổn thương đến như vậy chứ?
  • Vương Nhất Bác cúi người ôm Tiêu Chiến từ phía đằng sau, lại nhỏ nhẹ thủ thỉ bên tai anh.
  • Vương Nhất Bác
    Vương Nhất Bác
    Đừng để tâm nữa. Ở bên cạnh anh đã có tôi rồi. Anh chỉ cần ăn, uống, ngủ nghỉ thật tốt, cho dù có trời long đất lở, tôi cũng sẽ bảo vệ anh...
  • Vương Nhất Bác
    Vương Nhất Bác
    Đó là lời hứa... của tôi dành cho anh, và tôi dám cam đoan điều đó.
  • Nghe Vương Nhất Bác nói như vậy, khuôn mặt nhợt nhạt của Tiêu Chiến dường như có chút khởi sắc. Khẩu vị cũng vì thế mà không còn nhạt nhẽo nữa, ăn uống bắt đầu cảm thấy ngon miệng hơn. Anh tin Vương Nhất Bác, tin vào lời hứa của cậu dành cho anh.
  • Nếu như có thể, thật sự, Tiêu Chiến chỉ mong khoảng thời gian này sẽ dừng lại vĩnh viễn, để anh mãi tận hưởng lúc Vương Nhất Bác vẫn còn bên cạnh.
14
Chương 60: Lời hứa