Vì Người Cuồng Si / Chương 27: Có người bên cạnh, vẫn hơn là một mình
Vì Người Cuồng Si
  • Tiêu Chiến để ý thấy, kể từ lúc có sự xuất hiện của Kiều Ninh Châu, bầu không khí dường như trở nên khó thở hơn lúc ban đầu. Rõ ràng lúc nãy Vương Nhất Bác còn cười với anh, vậy mà chỉ trong giây lát, sắc mặt của cậu đã nhanh chóng thay đổi.
  • Tiêu Chiến vừa hay ăn cơm xong, đoạn liền đặt đũa xuống, nhìn đối phương đang ăn trong trạng thái miễn cưỡng, anh quả thật không hiểu là có chuyện gì xảy ra. Cá nhân anh cảm thấy, Vương Nhất Bác và Kiều Ninh Châu dường như có một mối quan hệ phức tạp nào đó, nếu đơn thuần là không quen biết, hà tất gì cậu lại phải bày ra bộ dạng khó coi đến như vậy?
  • Kiều Ninh Châu hiểu rõ hiện tại không phải là lúc để nói chuyện với Vương Nhất Bác, nên mới tạm biệt rời đi. Cô sợ nếu đứng đây thêm một lúc, không biết sẽ lại có chuyện gì xảy ra, bởi vì cô mơ hồ đoán được rằng, cậu hình như đã biết chuyện gì đó vào năm mà bọn họ yêu nhau.
  • Nhìn thấy Kiều Ninh Châu rời đi, sắc mặt của Vương Nhất Bác mới dãn ra đôi chút. Tiêu Chiến thở hắt một hơi, đoạn liền giúp cậu rót nước vào cốc, lại khẽ vô vào mu bàn tay như để trấn an cậu.
  • Tiêu Chiến
    Tiêu Chiến
    Được rồi. Bình tĩnh một chút, tuy tôi không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì... Nhưng mà con bé đi rồi, không cần phải khiến bản thân tức giận như thế nữa.
  • Sau lời nói trấn an của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác mới từ từ hạ hỏa. Cậu duỗi tay cầm lấy cốc nước uống một ngụm. Coi như cũng bình tĩnh hơn đôi chút.
  • Sau khi ăn tối xong, anh và cậu cảm thấy thời gian vẫn còn sớm nên chưa vội về nhà. Đắn đo một lúc, Vương Nhất Bác lại đề nghị dẫn Tiêu Chiến đến một nơi.
  • Nơi đó vô cùng thoáng mát, lại là chỗ khiến cậu bình tâm hơn mỗi lần gặp nhiều chuyện không vui, mỗi khi muốn một mình, cậu lại đến đây hóng gió.
  • Ngồi trong xe Vương Nhất Bác, cả hai dường như cũng không còn ngại ngùng như lúc ban đầu, không hiểu từ lúc nào, cả hai lại thân thuộc giống như tri âm tri kỷ. Tiêu Chiến cũng là người đầu tiên trong suốt những năm qua gây cho cậu một ấn tượng vô cùng lớn, lại cũng chính là người trong vô thức khiến cậu buông bỏ đi một phần cảnh giác của chính mình.
  • Vương Nhất Bác
    Vương Nhất Bác
    Anh thật sự... chỉ có một mình lão Vu là bạn thôi sao?
  • Tiêu Chiến nghe xong liền quay sang nhìn Vương Nhất Bác, cùng lúc liền thấy cậu quay qua nhìn mình. Mắt chạm mắt nảy sinh tia ngại ngùng, cậu giật mình quay lại nhìn đường, không dám nhìn thẳng vào mắt anh nhiều thêm một lần.
  • Tiêu Chiến bị hành động này làm cho bật cười, khẽ đáp.
  • Tiêu Chiến
    Tiêu Chiến
    Đúng vậy, nói ra cũng thật may mắn... vì bên cạnh vẫn còn Vu Bân. Ít ra tôi cũng không cô độc.
  • Tiêu Chiến
    Tiêu Chiến
    Còn cậu thì sao? Bên cạnh cậu... có ai không?
  • Vương Nhất Bác không suy nghĩ nhiều, khẽ cất giọng trầm thấp.
  • Vương Nhất Bác
    Vương Nhất Bác
    Không.
  • Vương Nhất Bác
    Vương Nhất Bác
    Tính cách tôi khó gần... nên người khác không muốn lại gần.
  • Tiêu Chiến hơi nhíu mày, lời cậu nói thật sự không sai. Quả thật khi lần đầu gặp cậu, anh cũng cảm thấy cậu lạnh lùng, khó chịu. Trên người tỏa ra khí chất cao ngạo, lại lấn át người khác, ở kề cạnh liền bị đối phương bức đến ngạt thở.
  • Mơ hồ một lúc lâu, Tiêu Chiến mới nhận ra Vương Nhất Bác là đang chở anh đến một bờ biển. Nơi đây khá vắng vẻ, xa rất xa mới thấy có lác đác vài người. Phía cao rộng trên trời là ánh trăng khuyết, lốm đốm vài ánh sao sáng rực.
  • Tiêu Chiến
    Tiêu Chiến
    Hóa ra là cậu... muốn đưa tôi đến chỗ này.
  • Vương Nhất Bác
    Vương Nhất Bác
    Ừm.
  • Vương Nhất Bác
    Vương Nhất Bác
    Anh không thích sao?
  • Tiêu Chiến
    Tiêu Chiến
    Không có, chỉ là tôi không nghĩ sẽ đi đến đây.
  • Vương Nhất Bác không nói gì thêm, trực tiếp lái xe vào bãi cát, đậu ở gần đó. Cả hai nhanh chóng xuống xe, chỉ vừa đặt chân xuống nền cát mềm mại, mái tóc Tiêu Chiến liền bị gió thổi tung.
  • Anh vươn tay vuốt tóc, lại giữ cố định trên đầu một lúc lâu.
  • Sóng biển từng cơn ồ ạt tạo ra âm thanh rì rào bất tận. Vương Nhất Bác đứng bên cạnh Tiêu Chiến, trầm mặc đút tay vào túi quần. Hơn một năm trước, mỗi lần tới đây, cậu đều không nhịn được mà hút liên tục mấy điếu. Tưởng chừng như lạm dụng nó không thể dứt ra, vậy mà cậu lại bỏ thuốc vì một lý do hoang đường vô cùng.
  • Như vậy cũng tốt, hút thuốc không có lợi cho sức khỏe, Vương Chung Hi thường xuyên khuyên cậu như vậy.
  • Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến bắt đầu đi bộ dọc bờ biển. Ở đây gió gắt hơn rất nhiều, lúc nãy ở trong quán anh đã cảm thấy da mình tê buốt, khi ra đến đây lại lạnh đến cắt da. Anh miết mạnh hai tay vào nhau, giữa lòng bàn tay coi như ấm áp được một chút.
  • Vương Nhất Bác
    Vương Nhất Bác
    Anh lạnh à?
  • Tiêu Chiến quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, gượng gạo nở một nụ cười. Cơ thể anh trước kia vốn gầy gò, sau khi chuyển đến ở cùng Vu Bân, thân thể mới có da có thịt một tí. Nhưng Tiêu Chiến vẫn còn rất ốm, chút gió lạnh đó đối với anh cũng là một vấn đề lớn.
  • Tuy bên ngoài vẫn mặc áo khoác, nhưng lớp áo khá mỏng, hoàn toàn không đủ để giữ ấm thân nhiệt.
  • Cảm thấy bất ổn, Vương Nhất Bác đề nghị.
  • Vương Nhất Bác
    Vương Nhất Bác
    Hay là không đi dạo nữa, chúng ta về...
  • Tiêu Chiến nghe xong liền cảm thấy nuốt tiếc, bây giờ về nhà có chút bí bách, thi thoảng đi dạo một chút vẫn là tốt hơn. Anh nhìn Vương Nhất Bác vội xua tay.
  • Tiêu Chiến
    Tiêu Chiến
    Không sao, chút gió lạnh này có là gì?
  • Ý tứ rõ ràng, Tiêu Chiến không chịu về. Đoạn, Vương Nhất Bác liền xoay người trở về xe. Cậu mở cửa, lấy ra một chiếc áo len ấm màu đen.
  • Cậu đưa áo cho anh, Tiêu Chiến vốn muốn từ chối, nhưng rồi thấy bản thân đã lạnh đến run bần bật, anh mới miễn cưỡng nhận lấy áo, mặc vào.
  • Mùi hương từ áo tỏa ra vô cùng dịu nhẹ, khiến anh cảm thấy dễ chịu vô cùng.
  • Cả hai rảo bước trên nền cát mềm mịn, nhìn từng đợt sóng ồ ạt dập vào, tâm trạng anh và cậu như càng nhẹ nhàng hơn.
  • Tiêu Chiến
    Tiêu Chiến
    Cậu vẫn hay đến đây một mình sao?
  • Vương Nhất Bác
    Vương Nhất Bác
    Ừm. Dạo gần đây ít đến hơn rồi.
  • Tiêu Chiến im lặng hồi lâu, anh dừng lại trước một tảng đá lớn, khẽ xoay người đối diện với mặt biển bao la. Vương Nhất Bác đứng phía sau anh, lặng lẽ ngắm nhìn tấm lưng mảnh mai ấy.
  • Tiêu Chiến
    Tiêu Chiến
    Sau này có chuyện gì, cậu có thể gọi tôi. Thật ra... tôi không nghĩ bản thân sẽ khiến cậu tốt hơn, nhưng mà... có người bên cạnh, vẫn hơn là một mình, có đúng không?
  • Nói xong, Tiêu Chiến đột ngột xoay lại, bất chợt lại đối diện gắt gao với Vương Nhất Bác khiến bầu không khí chợt rơi vào kỳ lạ.
  • Đôi mắt Vương Nhất Bác trợn tròn nhìn khuôn mặt sắc sảo, cánh môi khẽ mở nhẹ ra, mấp máy một lúc mới phun ra được một chữ.
  • Vương Nhất Bác
    Vương Nhất Bác
    Được.
14
Chương 27: Có người bên cạnh, vẫn hơn là một mình