Vì Đu Fandom Tui Đào Hố Nhưng Lười Lấp
  • Thật ra mình là một đứa khó tánh khó nết. Viết về truyện/ phim thì phải xem hết phim truyện, đọc thật kĩ rồi phân tích các thứ các kiểu, viết 7749 cái cảm nghĩ của mình rồi gôm lại tổng hợp. Phải rất rất lâu mới đặt bút viết ra một bộ truyện. Viết rồi thì sửa lên xuống mãi không ưng. Người ta thì đào hố chứ mình là đào mê cung đường hầm. Chưa kể mình hay nghe nhạc để viết mà hết mood nhạc là cũng hết muốn viết luôn, chung là mình chưa kỉ luật được cảm xúc viết của mình.
  • Lúc viết fanfic mình cũng hay có nguyên tắc riêng, kiểu không như vậy sẽ rất khó chịu. Truyện Fanfic mình viết phải hạn chế nhất có thể việc sai phạm nguyên tác, thêm thắt các sự kiện làm hỏng logic truyện gốc. Mình cũng hạn chế đẻ ra những cái mới/ người mới nếu thấy nó bắt đầu khiến nguyên tác có vấn đề. Nên thừa nhận luôn là mình mai cay tập truyện "đứa bé vẫn sống" của Harry Potter. Mình thường dành nhiều thời gian đọc các tài liệu/ bài viết/ tựa phim/ sách bên lề để ra một bộ truyện thuộc một thế loại hoặc một bộ fanfic nào đấy. Đôi khi điều đấy khiến mình dễ hết hứng thú viết truyện vì cảm xúc ban đầu qua đi.
  • Với fanfic về một người nào đấy cụ thể có thật ngoài đời thì mình khá hạn chế viết đến, trừ khi thích quá thì ngắm ảnh hoặc vẽ hay làm mấy món đồ như gấu bông với card thôi. Nếu mình cảm thấy một điểm tính cách của người ấy show ra khiến mình thích và ấn tượng thì mình sẽ tạo một nhân vật khác hoàn toàn luôn nhưng có điểm tính cách tương tự. Còn lại chủ yếu là viết về phim và truyện. Mình thường hay viết các sự kiện như kiểu "sau chiến tranh phù thủy" hay "góc khuất không ai biết" nếu là fanfic, như vậy với mình đễ khai thác và nay bổng hơn nhiều. Như bộ phim "nghệ thuật săn quỷ và nấu mì" mình mê Kim Sejeong lắm, có coi cả "hẹn hò trốn công sở" nữa nên mình đang chờ hết phim lần truyện, đọc và xem rồi so sánh rồi phân tích các kiểu mình mới bắt đầu viết fanfic được. Bởi, mình màu mè hoa lá hẹ vậy đó. Viết fanfic còn vậy thì cũng có thể mường tượng ra khi mình sáng tác truyện nó lê lết cỡ nào rồi đấy.
  • Thời gian vừa qua mình có bệnh phải đi chữa, không nặng nhưng cũng tốn kha khá tiền làm mình buồn lắm vì còn phụ thuộc gia đình. Thêm việc gia đình bất ổn và triệu chứng bệnh đi kèm là hay hồi hộp. tim đập nhanh dẫn đến mình trong khoảng thời gian qua rất nhạy cảm, vui buồn thất thường, có dấu hiệu stress lắm, có người còn sợ mình bị trầm cảm cơ. Việc này khiến cảm xúc của mình bị ảnh hưởng mạnh, viết truyện cũng lúc được lúc không, bình thường đã dễ nản nay còn dễ nản, dễ cáu, dễ buồn hơn. Mình cứ thấy mình viết không hay, vẽ không được, làm cái gì cũng không tới nơi, chẳng làm được gì nên mình bị tự ti đi nhiều lắm.
  • Hiện tại thì mình tự thấy bản thân ổn hơn rồi, nhưng vẫn cần cố gắng ổn định cảm xúc, có câu "cần cù bù thông minh" nếu mình chẳng làm được gì thì mình chăm chỉ thôi. Mình đang cố kỉ luật bản thân hơn để không dễ bị xúc cảm chi phối, cũng cố nhiều để lấp hết mấy cái hố mình đã đào dù không biết có ai thèm nhảy vào không. Mình còn thêm cái tật thích/ muốn làm nhiều cái nên rất dễ lạc lối. Ngồi một lúc là bay xa lắm nên mình đang cần điều chỉnh lại rất nhiều.
  • Chỉ hy vọng bản thân tương lai sẽ vui vẻ thành công không lạc lối. Hè này mình sẽ phải sắp xếp lại nhiều thứ. Mình thấy bản thân như người rừng sau khoảng thời gian qua, mình ngắt kết nối rất nhiều với mọi người và hạn chế ra ngoài. Mình thấy bản thân đang tự ngộp nên hiện tại đang cố gắng ra ngoài nhiều hơn, tâm lý như vậy cũng thoáng đãng hơn.
  • Cuối cùng mình khá bất ngờ vì chiếc fanfic bất ổn của mình được Lananovel trích dẫn trên page, mình khum biết gì luôn, cũng rất vui vì được mọi người ủng hộ. Nhưng nói thật mình chưa hài lòng với mấy chương mình đang viết đấy lắm, mình còn nghĩ chắc chả ai thèm đọc uhu. Vậy nên mình cảm ơn nhiều lắm các bạn đã ủng hộ mình. Đây chính là tâm sự và suy nghĩ cá nhân của mình. Chẳng mong cầu xa chỉ mong sớm có ngày lấp được một cái hố là vui rồi. Hồi đi học mình còn bị bạn cũng bàn đấm vì không lấp hố cơ.
14
Chương 3: Tâm sự Mỏng