Ván Cờ Tình Yêu
  • Cố Tiệp
  • Ngày sinh: 10/1/1985
  • Biệt danh: tiểu công chúa
  • Quê hương: Tô Châu, Trung Quốc
  • Nơi sống: Thượng Hải
  • Nghề nghiệp: luật sư
  • Tính cách: trưởng thành, bình tĩnh, chín chắn
  • Chiều cao: 1m69
  • ...
  • La Tân
  • Ngày sinh: 21/12/1990
  • Quê hương: Thượng Hải, Trung Quốc
  • Nơi sống: Thượng Hải
  • Nghề nghiệp: luật sư
  • Tính cách: dịu dàng, lịch sự
  • Chiều cao: 1m82
  • Thượng Hải, sáu giờ sáng.
  • Ánh nắng ban mai chiếu vào phòng qua tấm rèm trắng, chiếu lên chiếc giường màu xanh ngọc. Bầu không khí bình yên trong phòng như ngăn cách hoàn toàn với sự nhộn nhịp xô bồ của thành phố phồn hoa.
  • “Reng… Reng…”
  • “Reng… Reng…”
  • Chuông điện thoại vang lên hai hồi.
  • Một cánh tay trắng nõn vươn ra khỏi chăn, mò mẫm lên tủ đầu giường sờ điện thoại, mất mấy giây mới cầm được.
  • Cố Tiệp mắt nhắm mắt mở nhìn màn hình điện thoại đang đổ chuông, có vẻ vẫn chưa tỉnh, cô định nếu là số lạ sẽ không nghe.
  • Trên màn hình hiển thị “anh Minh Đường”.
  • Cô bắt máy, đồng thời ấn mở loa ngoài, đặt điện thoại xuống bên gối, uể oải nghe máy.
  • “Anh… Gọi em sớm vậy?”
  • “Anh… Gọi em sớm vậy?”
  • Cố Tiệp
    Cố Tiệp
    “Anh… Gọi em sớm vậy?”
  • Cố Tiệp
    Cố Tiệp
    Giọng cô hơi khàn do cổ họng khô khốc.
  • Giọng cô hơi khàn do cổ họng khô khốc.
  • Minh Đường
    Minh Đường
    “Tiểu công chúa, còn chưa dậy nữa sao?”
  • Bên kia truyền đến giọng đàn ông trung niên, là anh họ của cô, Minh Đường.
  • Cố Tiệp cố gắng mở một con mắt ra nhìn đồng hồ treo trên bức tường đối diện, rồi nhắm mắt lại, trả lời:
  • Cố Tiệp
    Cố Tiệp
    “Anh, mới sáu giờ sáng, còn sớm lắm, chín giờ em mới đi làm. Sao anh gọi em sớm vậy?”
  • Minh Đường
    Minh Đường
    “Anh mới về Tô Châu, nghe ba em nói tối qua không gọi được cho em nên anh gọi thử.”
  • Cố Tiệp im lặng, không biết là ngủ rồi hay đang nghĩ câu trả lời. Khoảng mấy giây sau, cô nói:
  • Cố Tiệp
    Cố Tiệp
    “Tối qua công ty có tiệc, em hơi mệt nên không để ý điện thoại.”
  • Cố Tiệp
    Cố Tiệp
    Cô cũng không dám nói chuyện tối qua cô uống say.
  • Tối qua là kỷ niệm mười lăm năm thành lập Quyền Cảnh, cô không những say, đích thực cũng rất mệt.
  • Đầu dây bên kia có tiếng nói chuyện, một hồi, Minh Đường nói:
  • Minh Đường
    Minh Đường
    “Ba em nói đã tìm được mẹ mới cho em, muốn hỏi ý kiến của em.”
  • Minh Đường
    Minh Đường
    Nói đến chuyện này thì cũng ít người biết. Cố Tiệp mất mẹ từ nhỏ, ba một mình nuôi cô lớn lên. Sau đó ba nghỉ hưu, rời khỏi Thượng Hải, về quê nhà Tô Châu sống với ông bà nội. Cố Tiệp là con một, ngoài cô ra không có ai chăm sóc ba nên cô vẫn luôn không yên tâm, muốn ba tìm một người bầu bạn. Nhưng mà cũng không biết đã tìm mấy năm rồi, mỗi lần ba nói tìm được một người, thì ba ngày sau lại thông báo với cô là đã chia tay.
  • Trong lòng Cố Tiệp hiểu rõ, ba vẫn không thể nào quên được mẹ, quen những người đó, chẳng qua là vì bọn họ có một nét nào đó giống mẹ mà thôi, sau đó lại phát hiện người đó không thể nào thay thế được người mình yêu, rốt cuộc không vui mà chia tay.
  • Cố Tiệp bất đắc dĩ nói:
  • Nói đến chuyện này thì cũng ít người biết. Cố Tiệp mất mẹ từ nhỏ, ba một mình nuôi cô lớn lên. Sau đó ba nghỉ hưu, rời khỏi Thượng Hải, về quê nhà Tô Châu sống với ông bà nội. Cố Tiệp là con một, ngoài cô ra không có ai chăm sóc ba nên cô vẫn luôn không yên tâm, muốn ba tìm một người bầu bạn. Nhưng mà cũng không biết đã tìm mấy năm rồi, mỗi lần ba nói tìm được một người, thì ba ngày sau lại thông báo với cô là đã chia tay.
  • Trong lòng Cố Tiệp hiểu rõ, ba vẫn không thể nào quên được mẹ, quen những người đó, chẳng qua là vì bọn họ có một nét nào đó giống mẹ mà thôi, sau đó lại phát hiện người đó không thể nào thay thế được người mình yêu, rốt cuộc không vui mà chia tay.
  • Cố Tiệp bất đắc dĩ nói:
  • Minh Đường
    Minh Đường
    “Anh, nói với ba em, tối em đi làm về sẽ gọi cho ba.”
  • Cố Tiệp
    Cố Tiệp
    “Anh, nói với ba em, tối em đi làm về sẽ gọi cho ba.”
  • Minh Đường
    Minh Đường
    “À được, vậy em ngủ tiếp đi.”
  • Minh Đường
    Minh Đường
    Minh Đường định cúp máy, nhưng không quên nhắc nhở:
  • Minh Đường
    Minh Đường
    “Nhớ dậy sớm ăn sáng biết không? Không được bỏ bữa, cẩn thận lại đau dạ dày.”
  • Minh Đường định cúp máy, nhưng không quên nhắc nhở:
  • “Nhớ dậy sớm ăn sáng biết không? Không được bỏ bữa, cẩn thận lại đau dạ dày.”
  • Minh Đường
    Minh Đường
    “Nhớ dậy sớm ăn sáng biết không? Không được bỏ bữa, cẩn thận lại đau dạ dày.”
  • Cố Tiệp
    Cố Tiệp
    “Được ạ, tạm biệt anh…”
  • Nói xong, cô cũng không để ý đến cúp máy nữa, quyết định ngủ tiếp. Chuyện ba tìm người mới, cô cũng không muốn quản nữa, dù sao thì cuối cùng ba cũng sẽ không chấp nhận người kia.
  • Một lát sau, có lẽ nằm lâu một tư thế nên hơi mỏi, Cố Tiệp định trở mình, nhưng mà… Nhưng mà trở mình không được!
  • Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô chính là: dạo gần đây công việc khá nhiều, có lẽ do căng thẳng nên bị bóng đè rồi!
  • Vậy nên, Cố Tiệp theo bản năng cử động tay, chỉ cần tay cử động được thì sẽ thoát khỏi bóng đè. Thế mà tay vẫn co duỗi được!
  • Cố Tiệp giật mình, trong đầu vang lên hồi chuông cảnh báo, cơn buồn ngủ cũng biến mất. Cô đưa tay sờ sau lưng thì chạm phải… Chơn nhẵn… Ấm… Cơ thể người!
  • Cố Tiệp hít sâu một hơi, mạnh mẽ quay người lại, sau đó… Cố Tiệp mở to mắt! Đập vào mắt cô là một gương mặt đàn ông, vô cùng quen thuộc, là đồng nghiệp, kiêm bạn trai cũ của cô, La Tân.
  • Nếu lúc này La Tân mở mắt, nhất định sẽ thấy được cảnh anh chưa bao giờ thấy trong đời – luật sư Cố - một người được nhận xét là trầm tĩnh như nước, bình tĩnh trước mọi sóng gió đang trợn to đôi mắt, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, biểu hiện sốc đến cùng cực.
  • Anh ta… Tại sao?
  • Cũng giống như Cố Tiệp, đêm qua La Tân uống rất nhiều, bây giờ còn chưa tỉnh hẳn, cũng rất buồn ngủ. Anh cảm nhận được người trong lòng mình cử động, nhưng cũng không mở mắt ra, trái lại vươn tay ôm cô kéo sát lại người mình, cả chân cũng sử dụng. Anh hàm hồ nói:
  • La Tân
    La Tân
    “Bảo bối, ngủ tiếp đi!”
  • La Tân
    La Tân
    Cố Tiệp lại hít sâu một hơi, cố gắng để mình được bình tĩnh. Sau đó, cô vén chăn lên nhìn thử.
  • Được chứ, cả hai đều không mặc gì! Nếu nói đêm qua sau khi say hai người không làm gì thì có quỷ mới tin!
  • Suốt thời gian yêu nhau chưa từng lên giường, đến khi chia tay lại ngủ với nhau một đêm, Cố Tiệp có chút không chấp nhận được sự thật này.
  • Đến lúc này, luật sư Cố mà còn bình tĩnh được thì đã không còn là luật sư Cố nữa rồi!
  • Cô nắm chặt tay lại, sau đó, cùi chỏ mạnh mẽ hướng về phía ngực La Tân.
  • La Tân
    La Tân
    “A….”
  • Trong phòng vang lên tiếng đàn ông hét thảm.
  • La Tân
    La Tân
    “Tiểu Tiệp, em…”
  • Đột nhiên bị tấn công trong lúc không có chút phòng bị nào, La Tân vừa ôm ngực vừa dùng ánh mắt khó tin nhìn Cố Tiệp.
  • La Tân
    La Tân
    “Em làm gì vậy? Mới sáng sớm đã muốn dùng bạo lực rồi sao?”
  • Anh thực sự không ngờ được Cố Tiệp lại ra tay nặng như vậy, trong trí nhớ của anh, cô là người thà dùng miệng lưỡi giết người cũng không bao giờ động tay động chân.
  • Cố Tiệp
    Cố Tiệp
    “Bạo lực?”
  • Cố Tiệp híp mắt hỏi lại. Cô nghiêng người nhìn La Tân, khoé miệng hơi nhếch lên, rồi… Chân cô vươn ra, đạp La Tân.
  • Vốn dĩ luật sư Cố muốn đạp luật sư La xuống giường, nhưng cơn đau nhức từ thân dưới không cho phép, mà người kia lại cao lớn, nên cô chỉ có thể đạp anh lăn đến mép giường.
  • La Tân dùng vẻ mặt tổn thương nặng nề nhìn cô:
  • La Tân
    La Tân
    “Tiểu Tiệp, làm gì có ai mới sáng sớm đã “vận động mạnh” vậy chứ?”
  • Cố Tiệp cũng lười để ý anh, lạnh lùng vén chăn bước xuống giường, nhặt áo rơi dưới đất khoác lên người rồi bước vào phòng tắm.
  • Cố Tiệp vốc nước vỗ lên mặt mình cho tỉnh táo. Uống say rồi lên giường với La Tân là chuyện cô không thể nào ngờ tới. Hay nói đúng hơn, chỉ cần người đàn ông bên ngoài không phải La Tân thì cô sẽ không hoảng loạn như lúc này. Cô không biết nên làm gì cho phải, hai người đã kết thúc từ nửa năm trước rồi…
  • Nhìn những dấu vết ái muội trên người, cô không nhịn được giọt nước mắt đã dâng trào. Cô cảm thấy mình bị xỉ nhục.
  • Cố Tiệp thơ thẩn bước đến cạnh vòi tắm, xả nước, để dòng nước từ trên đỉnh đầu dội duống cơ thể mình. Để ý kĩ mới thấy, cơ thể cô còn hơi run rẩy, không phải vì lạnh mà vì sợ. Cô sợ mình sẽ yếu đuối, sẽ mềm lòng, sẽ không kìm chế được mình, sẽ xa vào vực sâu lần nữa.
  • Cô sợ đau, sợ mình lại tổn thương lần nữa, sợ lún sâu rồi sẽ không thể nào thoát ra.
  • Cố Tiệp tựa vào tường, dần dần trượt xuống, tự ôm lấy mình, để mặc dòng nước tiếp tục chảy xuống cơ thể.
  • Qua mấy phút, cô ngẩng đầu lên. Dạ dày bắt đầu nóng lên, có chút khó chịu. Cô dứt khoát đứng lên, bắt đầu tắm rửa, đồng thời cũng nghĩ lại chuyện tối qua.
  • Sau khi tốt nghiệp đại học, Cố Tiệp hợp tác với Phong Ấn và Liêu Giai Mẫn mở công ty luật, Phong Ấn và Liêu Giai Mẫn đối nội, cô đối ngoại. Suốt mấy năm, công việc xã giao đều do cô đảm nhiệm, xã giao thì không thoát được phải uống rượu. Cho dù tửu lượng của Cố Tiệp rất khá, có thể bảo vệ bản thân, nhưng lại không bảo vệ được cái dạ dày của mình, không thoát được bệnh đau dạ dày. Thẳng đến nửa năm trước, Cố Tiệp chảy máu dạ dày, được đưa đi cấp cứu kịp thời nhưng cuối cùng vẫn phải cắt bỏ một phần dạ dày. Từ đó về sau, cô bị cấm uống rượu và những thứ có cồn, đồng thời cũng không tham gia xã giao nữa, chuyển qua làm cố vấn pháp luật.
  • Tối hôm qua là ngày kỷ niệm mười lăm năm thành lập Quyền Cảnh, cũng là ngày kỷ niệm mười lăm năm thanh xuân của cô. Cũng vì lí do đó, Cố Tiệp không thể nào không uống rượu xã giao, dù sao đi nữa, phần lớn khách hàng lâu năm của Quyền Cảnh cũng do cô mang về, cô không thể đẩy rượu cho ai. Cuối cùng Cố Tiệp uống say, cô chỉ nhớ mình được trợ lý đưa ra ngoài, cũng không biết tại sao lại lăn giường với La Tân.
  • Khi Cố Tiệp bước ra ngoài, La Tân đã mặc xong quần áo, đang ngồi ở mép giường chờ cô, căn phòng cũng được dọn dẹp gọn gàng.
  • Cô liếc qua anh, cũng không nói gì, định rời khỏi phòng ngủ, nhưng lại nghe La Tân nói:
  • La Tân
    La Tân
    “Tiểu Tiệp, anh sẽ chịu trách nhiệm với em.”
  • Cố Tiệp dừng chân lại, chớp mắt một cái rồi quay lại nhìn anh như thể nghe được chuyện cười:
  • Cố Tiệp
    Cố Tiệp
    “Luật sư La đang sống ở thời phong kiến sao? Cái gì mà chịu trách nhiệm với không chịu trách nhiệm chứ? Chúng ta đều là người lớn, ngủ với nhau một đêm thì đã thế nào?”
  • Cô tựa vào cửa, hài hước nhìn anh:
  • Cố Tiệp
    Cố Tiệp
    “Nếu như ngủ với nhau một đêm là phải kết hôn thì e rằng mỗi tuần tôi đều kết hôn một lần.”
  • Quả nhiên là nữ ma đầu trong giới luật Thượng Hải, Cố Tiệp vừa nói ra một câu đã khiến La Tân không biết đáp lại thế nào. Anh biết lúc đó hai người chia tay là lỗi của anh, nhưng anh không muốn nhìn thấy cô giống như hiện tại. Mỗi tuần hẹn hò với một người đàn ông, yêu qua đường như vậy thú vị lắm sao? Cho dù cô hận anh, cho dù cô thay đổi, nhưng cũng không cần phải đày đoạ mình như vậy chứ? Bọn họ có ai thật lòng với cô không? Cô có thấy vui vẻ không?
  • La Tân cố gắng giữ bình tĩnh, chỉ vết máu đỏ trên drap trải giường.
  • La Tân
    La Tân
    “Em là lần đầu tiên.”
  • Cố Tiệp nhìn lên giường, ngón tay đưa lên mũi như thói quen đẩy gọng kính, cô khẽ cười:
  • Cố Tiệp
    Cố Tiệp
    “Để luật sư La hiểu lầm rồi, phụ nữ một tháng luôn có mấy ngày đổ máu, không có gì lạ cả.”
  • Cố Tiệp
    Cố Tiệp
    Nói xong, cô không để ý đến anh nữa, đi ra ngoài.
  • La Tân ở phía sau nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn rời đi, nhìn đôi chân thon gầy, lại nhìn vết máu đỏ trên drap giường, trong lòng trăm mối tơ vò. Cuối cùng, anh lấy điện thoại ra, chụp lại vết máu trên giường.
  • Cố Tiệp đi đến phòng bếp, lấy hai viên thuộc giảm đau uống trước, chuẩn bị tự làm cho mình một ly trà giải rượu. Cô mở tủ lạnh, bên trong có gừng, chanh, mật ong, vậy là đủ rồi. Dường như đã quen với việc nấu trà giải rượu, động tác rất nhuẫn nhuyễn, lúc La Tân đi đến, cô đã cho gừng vào nồi đun.
  • La Tân
    La Tân
    “Tiểu Tiệp, em đừng như vậy có được không?”
  • Cố Tiệp
    Cố Tiệp
    “Luật sư La.”
  • Cố Tiệp quay lại nhìn anh, phân tích chuyên nghiệp y như đứng trước toà:
  • Cố Tiệp
    Cố Tiệp
    “Tôi và anh đều là người trưởng thành, chúng ta có thể chịu trách nhiệm cho hành vi của mình. Tối qua, chúng ta đều uống say, tất cả chỉ là ngoài ý muốn, cứ xem như không có chuyện gì là được rồi.”
  • La Tân
    La Tân
    “Cố Tiệp, chúng ta quay lại đi!”
  • La Tân chân thành nhìn vào mắt Cố Tiệp. Anh không chịu nổi cô như vậy. Nếu cô đánh anh, mắng anh, thậm chí nơi nơi đối đầu với anh, cướp vụ án của anh, thì anh đã thấy nhẹ nhõm hơn. Nhưng cô cứ lạnh nhạt như vậy, khiến anh cảm thấy hai người chẳng khác nào người dưng, chưa từng có một chút quan hệ gì.
  • Có lẽ đã nghe câu này nhiều lần, Cố Tiệp cũng không thấy có gì mới lạ nữa. Cô vẫn thong thả cầm ly đến, rót nước trà trong nồi ra ly, vắt chanh, bỏ thêm một muỗng mật ong. Làm xong hết thảy, cô mới quay lại nói:
  • Cố Tiệp
    Cố Tiệp
    “Luật sư La chắc đã nghe câu “không ai tắm hai lần trên một dòng sông” rồi chứ? Tôi cũng không phải động vật nhai lại, không có nhu cầu nhặt lại thứ tôi đã bỏ đi.”
  • La Tân
    La Tân
    “Rốt cuộc anh phải làm sao em mới chịu tha thứ cho anh?”
  • La Tân bất đắc dĩ hỏi.
  • Cố Tiệp nhún vai, mỉm cười chuẩn xã giao, nhẹ nhàng nói:
  • Cố Tiệp
    Cố Tiệp
    “Luật sư La, đi thong thả, không tiễn.”
14
Chương 1