Tung Hoành Truyện Cổ Phá Nhân Duyên / Chương 40. Nàng bị giam lỏng rồi sao?
Tung Hoành Truyện Cổ Phá Nhân Duyên
  • Mai Tú không thèm che giấu cảm xúc, cứ để lộ rõ vẻ chán ghét và ghê tởm của bản thân ra rõ ràng trên mặt và trong ánh mắt hướng thẳng về Thạch Sinh. Nhưng tiếp đó, nàng phải đối mặt với vấn đề rất lớn mang tên: “cha của Mị Nương”.
  • Bởi vì, Mai lão gia không hề biết chút gì về bộ mặt thật của Thạch Sinh, nên đối với ông, dĩ nhiên là cậu học trò cũ trọng tình trọng nghĩa kiêm vị quan lớn công chính liêm minh này tốt hơn cái gã dân chài kia gấp nhiều lần. Thế nên, trước thái độ của con gái, Mai lão gia tỏ vẻ tức giận, gắt:
  • Mai thượng thư
    Mai thượng thư
    - Mị Nương! Đừng càn quấy nữa! Chuyện hôn nhân của con, cứ để cha giải quyết! Con không được cãi lời!
  • Mai Tú phụng phịu gục đầu quay đi. Một chút tình cảm cha con vừa dấy lên trong lòng nàng không lâu đã bị dập tắt. Hóa ra, có cha cũng chỉ như vậy thôi. Nàng chỉ được hưởng một chút ấm áp, nhưng lại phải chịu tầng tầng quản thúc. Mai Tú bĩu môi. Thứ tình thân đầy áp bức như thế, Mai Tú không cần. Nàng âm thầm quyết định, sẽ rời khỏi nơi này, dù có phải làm một cô tiểu thư “bỏ nhà ra đi” nàng cũng không ngại. Dù sao thì, đây cũng chỉ là một thế kiếp của nàng mà thôi.
  • Nghĩ là làm, Mai Tú trở về phòng, thu dọn hành lý rồi muốn rời đi ngay. Nhưng cửa phòng đã đóng chặt từ phía ngoài. Mai Tú chạy đến cửa sổ thì phát hiện cũng bị khóa chặt từ bên ngoài. Mai Tú nhăn mày, hậm hực. Nàng bị giam lỏng rồi sao? Là ai đã làm chuyện này? Mai lão gia, người cha thân yêu của Mị Nương, hay là Thạch Sinh, vị hôn phu của Mị Nương? Bỗng nhiên Mai Tú cảm thấy thương xót cho Mị Nương. Thì ra nàng ấy chỉ là món hàng trong mắt của lũ đàn ông kia thôi. Nếu Mị Nương thật sự mà biết được điều này, hẳn là nàng ấy đau lòng lắm.
  • May mà, hiện tại trong thân xác này là linh hồn kiên cường của Mai Tú. Cho nên, nàng chẳng thèm đau lòng mà bình tĩnh ngồi xuống, ngưng đọng tinh thần, khởi phát tia linh khi của bản thân đang nương náu trong khí tức của Thạch Sinh. Nàng muốn biết rốt cuộc là ai đã ra lệnh giam lỏng mình. Đồng thời, nàng cũng muốn nghe ngóng một chút về đường đi nước bước của những người đàn ông đáng ghét kia, để tiện bề cho việc rời đi bớt phần rắc rối, nhân tiện còn có thể tìm cách cứu Trương Chi. Nhưng lần khởi phát linh khí này đã khiến Mai Tú không thể nào rời đi được nữa.
  • Bởi vì, linh khí vừa chuyển động, Mai Tú đã nghe tiếng của Mai lão gia cất lên đầy lo lắng:
  • Mai thượng thư
    Mai thượng thư
    - Thạch đại nhân, xin ngài hãy nghĩ lại. Dù sao thì ta cũng đã đảm bảo sẽ gả Mị Nương cho ngài. Ngài đâu cần phải làm vấy bẩn danh tiết của con gái ta, cũng đâu cần phải lấy mạng của gã dân chài kia?
  • Thạch Sinh
    Thạch Sinh
    - Im miệng! Việc của ta làm, không cần ông phải dạy bảo! Ông nghĩ ông còn là thầy của ta chắc?
  • Giọng sừng sộ kia rõ ràng là của Thạch Sinh. Giọng nói đó lọt vào tai Mai Tú khiến nàng sửng sốt. Liền đó, Thạch Sinh lại nói thêm vài câu khiến Mai Tú bàng hoàng và tức giận:
  • Thạch Sinh
    Thạch Sinh
    - Nếu ông muốn có thuốc để cứu mạng cho con gái của ông, thì im mồm mà chuẩn bị hôn lễ đi. Nếu con gái của ông không thể hầu hạ tốt cho ta, thì đừng hòng có được thuốc giải cho nàng ta, thậm chí ngay cả ông, và cả cái Mai gia này cũng sẽ bị tiêu diệt tận gốc.
  • Mấy lời nghe lỏm được kia khiến Mai Tú kinh ngạc và căm tức. Đồng thời nàng cũng cảm động và áy náy. Thì ra là nàng đã trách lầm cha của Mị Nương rồi. Ông ấy không phải gia trưởng độc đoán, ông ấy không phải muốn ép duyên con gái. Mà ông ấy bị ép buộc, để cứu mạng Mị Nương và cả toàn bộ người trong Mai gia. Và người ép buộc Mai lão gia lại chính là Thạch Sinh, người học trò cũ đã từng được ông dạy bảo, người từng nhận ơn cưu mang giúp đỡ từ ông. Thật vô ơn bạc nghĩa! Thật đê tiện hèn hạ!
  • Mai Tú nghiến răng nghiến lợi mắng thầm và đem cất số hành lý đã thu dọn vào chỗ cũ. Nàng không thể rời đi. Ít ra là, ngay trong lúc này, nàng không thể rời đi. Nếu nàng rời đi, tương đương với việc Mị Nương bỏ trốn trước hôn lễ, thì không biết cái gã Thạch Sinh độc ác và hiểm độc kia sẽ trút giận như thế nào lên Mai lão gia và cả nhà trên dưới của họ Mai này nữa.
  • Mai Tú nhếch môi cười. Cùng lắm thì, sau khi kết hôn, nàng sẽ để cho Mị Nương “chết đi”. Sau đó, nàng sẽ ung dung rời khỏi nơi này, rời khỏi luôn cả thế giới này. Thế kiếp gì đó, duyên nợ gì đó, Mai Tú nàng đã không muốn, thì không ai có thể ép được nàng. Dù là Trời cũng không thể.
  • Nghĩ ngợi thấu đáo rồi. Mai Tú ngoan ngoãn ngồi yên trong phòng, chờ làm cô dâu. Trong suốt mấy ngày hôn lễ được chuẩn bị, Mai Tú vẫn không hề gặp lại Nguyệt Ánh. Ngay cả Nguyệt Quang cũng không biết là Nguyệt Ánh đã đi đâu. Và cũng không ai có thời gian rảnh để đi tìm cô bé. Bởi vì hôn lễ có rất nhiều thứ cần sắp xếp, có nhiều việc cần hoàn thành. Và một trong số những việc cấp bách mà Nguyệt Ánh đang phải gấp rút muốn giải quyết cho xong chính là: búa rìu dư luận.
14
Chương 40. Nàng bị giam lỏng rồi sao?