Tung Hoành Truyện Cổ Phá Nhân Duyên / Chương 109. Chất Vấn
Tung Hoành Truyện Cổ Phá Nhân Duyên
  • Từ viên ngoại run rẩy hồi lâu mới có thể cất tiếng hỏi Từ Thụy. Giọng của ông nghẹn ngào:
  • Từ viên ngoại
    Từ viên ngoại
    - Thụy nhi, sao con lại có thể nhẫn tâm ra tay với Từ Thứ? Không đúng. Con… con không phải đang bị bệnh, bị trúng độc sao? Con… không phải bị ngốc nghếch, khờ khạo sao?
  • Từ viên ngoại hỏi ba câu, Từ Thụy không trả lời được câu nào cả. Chàng cụp mắt, tránh né ánh nhìn của người đàn ông mà mình đã gọi là cha suốt mười mấy năm trời. Sự trốn tránh đó đã khiến cho Từ viên ngoại hiểu rằng nghi ngờ của ông vốn không sai. Ánh mắt ngập tràn thất vọng và bi thương của Từ viên ngoại nhìn xoáy vào Từ Thụy khiến chàng càng thêm nghẹn thắt, hô hấp càng trở nên nặng nề. Từ viên ngoại lảo đảo ngồi bệt xuống đất, ngẫm nghĩ một lát rồi bỗng cười dài một tràng. Tiếng cười không hề vui vẻ mà nghe còn thê lương hơn tiếng khóc. Ông vừa cười vừa tự giễu:
  • Từ viên ngoại
    Từ viên ngoại
    - Hóa ra, ngươi vốn không hề ngốc. Hóa ra, ta mới chính là kẻ ngu ngốc. Ha ha ha… ta đúng là ngu đến hết thuốc chữa luôn rồi. Ha ha ha…
  • Từ viên ngoại cứ vừa cười vừa tự mắng bản thân mình ngu ngốc. Từ Thụy thì xót xa nhìn ông ta nhưng cũng chỉ nghiến chặt răng im lặng. Mai Hương nhìn hai cha con nhà họ Từ mà bực tức vô cùng. Hai người đàn ông này có tính cách giống nhau đến mức nếu nói bọn họ không phải là cha con ruột thì đúng là sẽ khiến cho ai nghe thấy cũng không thể nào tin nổi. Xem đi, rõ ràng là bọn họ đều rất yêu thương và quan tâm đến đối phương, nhưng lại cũng đều chỉ biết che giấu tâm tư, tình cảm của chính mình, không dám để đối phương biết được. Nếu ban nãy mà Mai Hương không dùng đến thuật thôi miên thì có lẽ Từ Thụy cũng không chịu nói ra một chút gì suy nghĩ trong đầu của mình đâu.
  • Mặc dù Mai Hương biết được, Từ Thụy vẫn còn giữ lại không ít bí mật chưa nói ra hết, bởi vì chàng cũng có linh khí, có thể ít nhiều chống chọi được thuật thôi miên mà nàng thi triển khi chân thân bị thương. Nhưng Từ viên ngoại thì chỉ là một người bình thường thôi. Mai Hương búng nhẹ ngón tay, vẫy một tia sáng mỏng manh vảo giữa lưng của Từ viên ngoại. Quả nhiên, ngay sau đó, Từ viên ngoại không cười nữa mà vùng đứng dậy, chỉ thẳng tay vào mặt Từ Thụy, gằn giọng nói ra điều mà mình vẫn luôn giấu giếm:
  • Từ viên ngoại
    Từ viên ngoại
    - Ngươi cho rằng ta lặn lội ra giữa biển khơi thế này là để làm gì hả? Ngươi nghĩ rằng ta muốn tìm tiên nữ sao? Không đâu. Tiên nữ mà ta muốn tìm vốn đã không còn tồn tại ở đây nữa rồi… Ta mạo hiểm cả tính mạng, vượt sóng gió tìm đến đảo tiên này là để tìm thuốc về chữa trị cho ngươi. Ta vốn cho rằng ngươi bị thương, bị bệnh, bị trúng độc. Ta muốn chữa trị cho ngươi, để ngươi có thể hồi phục trở lại, để ngươi cưới vợ sinh con… Ta thật lòng đã xem ngươi như con ruột của mình. Vậy mà ngươi lại lừa ta. Ngươi lợi dụng ta. Ngươi lại còn nhân lúc ta đi tìm thuốc để chữa trị cho ngươi mà ra tay với con trai ruột của ta. Từ Thụy, ngươi đặt tay lên trái tim mình mà tự hỏi xem, ngươi làm như thế thì có còn là con người nữa hay không hả?
  • Một tràng chất vấn của Từ viên ngoại khiến cho cả Từ Thụy lẫn Mai Hương đều sửng sốt. Đồng thời, cả hai đều cảm động trước tấm lòng của Từ viên ngoại. Thế nhưng, Từ Thụy vẫn một mực giữ im lặng. Còn Mai Hương thì thản nhiên châm thêm dầu vào lửa:
  • Mai Hương
    Mai Hương
    - Hắn có còn là con người nữa hay không thì ta không biết. Ta chỉ biết hắn đã đâm vào người Từ Thứ đến chín nhát dao. Không chỉ vậy, hắn còn hủy hoại thi thể của Từ Thứ rất khủng khiếp. Hắn còn muốn đợi sau khi ông cũng chết đi rồi thì sẽ dùng tà thuật để đày đọa linh hồn của hai cha con ông ở địa ngục, mãi mãi không thể siêu thoát. Ông nghĩ xem, Từ viên ngoại, hắn làm như thế có đáng hận không?
  • Từ Thụy ngẩng lên nhìn Mai Hương trong ngỡ ngàng. Chàng không hiểu tại sao nàng lại nói thêm những điều tàn nhẫn như thế. Nhưng khi nghe Mai Hương hỏi câu cuối cùng kết thúc màn nói dối kia thì Từ Thụy hiểu ra. Nàng đang muốn kích thích cho lòng thù hận của Từ viên ngoại bùng lên. Đó cũng là điều mà Từ Thụy đang muốn làm. Thế nên, chàng nương theo lời của Mai Hương, tiếp tục thêm dầu, quạt gió vào ngọn lửa hận thù kia:
  • Từ Thụy
    Từ Thụy
    - Không sai! Ta không chỉ muốn giết chết hai cha con ông mà còn muốn các người không thể siêu thoát, không thể tái sinh. Không chỉ vậy, ta sẽ còn dùng ta thuật để hành hạ linh hồn của Từ Thứ, để hắn phải chịu đau đớn, khổ sở và nhục nhã đến tột cùng và mãi mãi.
  • Mai Hương nghe Từ Thụy nói mà sửng sốt. Còn Từ viên ngoại thì sững sờ. Ông run rẩy nghẹn ngào hỏi:
  • Từ viên ngoại
    Từ viên ngoại
    - Thụy nhi, sao con lại tàn nhẫn như vậy? Ta đã làm gì khiến cho con oán hận ta như vậy? Còn Từ Thứ… thằng bé vốn rất yêu thương và quan tâm đến con. Tại sao con lại đối xử với chúng ta tàn nhẫn như vậy?
14
Chương 109. Chất Vấn