Trò Chơi Đuổi Bắt Tình Yêu / Chương 77: Sở Hàn
Trò Chơi Đuổi Bắt Tình Yêu
  • Trần Ngọc Linh cười nhưng nước mắt vẫn cứ rơi.
  • Trần Ngọc Linh
    Trần Ngọc Linh
    Hứa Vĩ Văn, nếu hôm nay người đứng trước mặt anh là Ngọc Diễm, e rằng anh sẽ không nói những lời đó đâu.
  • Hứa Vĩ Văn
    Hứa Vĩ Văn
    Tôi đã nói rồi, chuyện của chúng ta, đừng lôi người không liên quan vào.
  • Trần Ngọc Linh
    Trần Ngọc Linh
    Sao lại không liên quan. Cô ta là kẻ thù của em, cô ta không những muốn hại em hại con mà còn muốn cướp anh khỏi em. Cô ta chính là cái loại đàn bà lẳng lơ, ai cũng có thể câu dẫn…
  • Trần Ngọc Linh còn chưa nói hết đã bị tiếng quát mạnh mẽ của Hứa Vĩ Văn dọa sợ.
  • Hứa Vĩ Văn
    Hứa Vĩ Văn
    Câm miệng.
  • Hứa Vĩ Văn
    Hứa Vĩ Văn
    Tôi chưa từng ra tay với phụ nữ bao giờ, càng không muốn bẩn tay với loại phụ nữ như cô. Trần Ngọc Linh, đừng chọc vào giới hạn của tôi.
  • Cô ta kinh hãi nhìn anh.
  • Thấy ánh mắt đáng sợ ấy, lòng cô ta phát hoảng.
  • Hứa Vĩ Văn
    Hứa Vĩ Văn
    Chuyện cô giả vờ bị điên, chuyện cô mua chuộc bác sĩ giả vờ có thai hay dựng chuyện đặt điều về người khác với mẹ tôi,...thậm chí cả chuyện cô mượn tay mẹ đẻ của mình để ra tay với đứa em gái sống cùng cô từ nhỏ đến lớn, những chuyện mà cô làm đừng tưởng tôi không hề hay biết gì hết.
  • Từng câu từng chữ của Hứa Vĩ Văn khiến Trần Ngọc Linh khiếp sợ không thôi.
  • Anh vậy mà lại biết hết tất cả những gì cô ta đã làm.
  • Giọng nói Trần Ngọc Linh cao vút.
  • Trần Ngọc Linh
    Trần Ngọc Linh
    Hứa Vĩ Văn, anh điều tra tôi?
  • Hứa Vĩ Văn
    Hứa Vĩ Văn
    (Cười khẩy) Tôi vốn vẫn còn niệm tình xưa cũ nên mới đến thăm cô. Nhưng mà tự tay cô đã bóp nát nó rồi. Tôi và cô từ nay về sau không còn quan hệ gì nữa. Chúng ta kết thúc ở đây.
  • Trần Ngọc Linh
    Trần Ngọc Linh
    Không, không được. Tôi không đồng ý.
  • Ánh mắt Trần Ngọc Linh trở nên căng thẳng, cô ta hét toáng lên.
  • Trần Ngọc Linh vớ cốc nước thủy tinh bên cạnh quăng mạnh xuống sàn nhà tạo nên tiếng động mạnh. Sau đó cô ta nhặt một mảnh thủy tinh lên bóp chặt trong tay mặc kệ máu không ngừng chảy, đe dọa.
  • Trần Ngọc Linh
    Trần Ngọc Linh
    Hứa Vĩ Văn, nếu anh bước ra khỏi căn phòng này tôi sẽ chết cho anh xem.
  • Hứa Vĩ Văn dửng dưng nhìn cô ta.
  • Hứa Vĩ Văn
    Hứa Vĩ Văn
    Vậy cô tự nhiên. Sống chết của cô dù sao cũng không liên quan đến tôi nữa.
  • Trần Ngọc Linh
    Trần Ngọc Linh
    Không liên quan? Hahahaah…
  • Trần Ngọc Linh ngồi bệt xuống mặt đất lạnh lẽo, cười đến chảy nước mắt, cô ta đã không còn cảm nhận được đau đớn trong lòng bàn tay nữa rồi.
  • Mỗi một lời Hứa Vĩ Văn nói đều như nhát dao đâm thẳng vào tim cô ta, đau đến rỉ máu.
  • Trần Ngọc Linh
    Trần Ngọc Linh
    Tôi yêu anh như vậy, yêu anh đến hèn mọn, vì yêu anh mà tôi biến thành một người khác hoàn toàn. Tôi nỗ lực lâu như thế, vậy mà anh vẫn không động tâm. Trái tim anh rốt cuộc là làm bằng sắt hay sao?
  • Hứa Vĩ Văn khẽ thở dài một hơi. Nhìn người phụ nữ thảm hại dưới sàn, đến cùng vẫn là có chút không nỡ. Anh ta cầm chiếc áo choàng trên giường khoác lên người Trần Ngọc Linh, mạnh mẽ cậy mảnh thủy tinh trong tay cô ta bỏ ra.
  • Hứa Vĩ Văn
    Hứa Vĩ Văn
    Trần Ngọc Linh, tình yêu không thể cưỡng cầu. Đừng cố chấp làm ra những hành động ngu dốt nữa. Những việc cô làm chỉ khiến tôi thấy chán ghét cô thêm.
  • Nói xong, Hứa Vĩ Văn mặc kệ Trần Ngọc Linh ngồi ngơ ở giữa sàn nhà, anh ta mở chốt cửa bước ra ngoài.
  • Trần Ngọc Linh sau khi đơ ra vài giây, thấy người mình yêu sắp bỏ đi, cô ta vội khoác áo đứng dậy mặc kệ vết thương của mình vội đuổi theo không may lại trượt chân ngã cầu thang.
  • Nghe thấy tiếng kêu của con gái, hai người đang làm tình trong phòng ngủ không khỏi dừng lại.
  • Hà Cẩm vội vã mặc áo choàng ngủ, bước ra ngoài, thấy con gái mình nằm hôn mê dưới sàn nhà, bà ta hốt hoảng thốt thành tiếng, vội vàng tiến đến đỡ con bé.
  • Tề Minh Lãng đi theo sau thấy cảnh tượng này cũng sững ra trong thoáng chốc rồi nhanh chóng gọi bác sĩ đến.
  • Đên khuya, nhìn Trần Ngọc Linh hôn mê trên giường ngủ, lại xem được đoạn video quay cảnh trò chuyện của Trần Ngọc Linh và Hứa Vĩ Văn, cả Tề Minh Lãng và Hà Cẩm đều giận tím mặt mày. .
  • Bà ta nhìn con gái mà khóc đến đau lòng. Tiếng khóc của bà ta làm Tề Minh Lãng vô cùng xót xa.
  • Người phụ nữ này là người ông ta yêu nhiều năm, khó khăn lắm mới có thể ở bên nhau. Nhìn bà ta buồn, lòng ông ta cũng không dễ chịu.
  • Tề Minh Lãng
    Tề Minh Lãng
    Được rồi, được rồi, bác sĩ nói con bé không sao. Em đừng khóc nữa.
  • Hà Cẩm
    Hà Cẩm
    Anh Minh Lãng, cậu Hứa đối xử với con chúng ta thế này. Em tuyệt đối không tha cho cậu ta đâu.
  • Tề Minh Lãng
    Tề Minh Lãng
    Được, nghe em hết.
  • Tề Minh Lãng
    Tề Minh Lãng
    Cậu ta đối xử tệ với Ngọc Linh, không chỉ đơn giản muốn cắt đứt quan hệ với nó mà còn muốn vạch rõ ranh giới với anh. Cho dù em không hành động thì anh cũng không có ý định tha cho nó.
  • Hứa Vĩ Văn và Tề Hạo Minh tuy không ưa gì Tề Minh Lãng nhưng ai bảo ông ta là người nắm quyền Tề gia, lại là nhà đầu tư chính của Hứa thị. Chỉ cần ông ta rút vốn liếng, đánh tiếng với giới thương nhân, Hứa thị sẽ như con cá chìm trong bể, mãi không ngóc đầu lên được. Đến lúc đó, ông ta không tin Hứa Vĩ Văn lại chịu trơ mắt nhìn sản nghiệp bố anh ta để lại cho anh phá sản.
  • Buổi sáng, Ngọc Diễm ngủ dậy, liếc thấy người bên cạnh đã dạy từ bao giờ. Cô rời giường đánh răng rửa mặt thay bộ quần áo thể thao ở nhà, bước xuống dưới lầu.
  • Ngửi thấy mùi thơm từ trong nhà bếp lan ra trong không khí, Ngọc Diễm nở nụ cười nhẹ.
  • Lúc này Mạc Đình Lâm đang ở trong bếp, anh đang nấu canh, bỗng cảm nhận được cơ thể mềm mại áp sát lưng mình, bàn tay nhỏ nhắn vòng qua eo anh, đầu tựa vào vai anh.
  • Trần Ngọc Diễm
    Trần Ngọc Diễm
    Anh dậy sớm thế!
  • Mạc Đình Lâm múc một muỗng canh đưa lên môi Ngọc Diễm.
  • Mạc Đình Lâm
    Mạc Đình Lâm
    Thử xem vừa miệng không?
  • Trần Ngọc Diễm
    Trần Ngọc Diễm
    Ngon lắm.
  • Mạc Đình Lâm
    Mạc Đình Lâm
    Mang thức ăn ra bàn ăn cho anh nhé.
  • Ngọc Diễm gật đầu, cô đem những món ăn đã nấu xong ra bàn ăn, đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông trẻ đang bước vào trong.
  • Trần Ngọc Diễm
    Trần Ngọc Diễm
    Anh là?
  • Ngọc Diễm nghi hoặc nhìn người đàn ông lạ đi lại tự nhiên trong biệt thự của Mạc Đình Lâm như thể rất quen thuộc.
  • Khuôn mặt điển trai của người đàn ông lộ rõ ý cười, mắt nhìn với vào trong nhà bếp.
  • Sở Hàn
    Sở Hàn
    Chào cô, tôi là luật sư kiêm cố vấn pháp luật của Mạc thị- Sở Hàn, đồng thời cũng là bạn thân của bạn trai cô.
  • Sở Hàn vừa nói vừa đưa tay ra tỏ ý muốn bắt tay.
  • Quả nhiên lời nói của anh ta khiến cho ánh mắt Ngọc Diễm thay đổi.
  • Cô đưa tay ra định bắt tay với đối phương, ai dè có một bàn tay khác chạm vào tay anh ta còn nhanh hơn cả cô.
  • Sở Hàn liếc Mạc Đình Lâm.
  • Sở Hàn
    Sở Hàn
    Nhỏ mọn.
  • Mạc Đình Lâm nhướng mày.
  • Mạc Đình Lâm
    Mạc Đình Lâm
    Sao bảo chiều mới tới được.
  • Nghe thấy lời này, Sở Hàn lập tức tươi cười, anh ta rất tự nhiên đi đến bàn ăn kéo ghế ngồi xuống trước chủ nhà.
  • Sở Hàn
    Sở Hàn
    Mạc Đình Lâm, có phải một thời gian không gặp cậu rất nhớ tôi không? Biết tin tôi đến là làm cả một bàn ăn thịnh soạn thế này. Cậu làm tôi cảm động quá.
  • Khóe miệng Ngọc Diễm giật giật.
  • Người đàn ông này tự luyến có phải hơi thái quá không?
  • Mạc Đình Lâm chậm rãi dội gáo nước lạnh vào đầu anh ta.
  • Mạc Đình Lâm
    Mạc Đình Lâm
    Ai bảo tôi nấu cho cậu?
  • Sở Hàn trợn mắt nhìn anh.
  • Sở Hàn
    Sở Hàn
    Tôi mới đáp máy bay xuống Giang thành đã lập tức chạy đến nhà cậu, còn chưa ăn uống gì. Cậu còn có lương tâm không hả?
  • Ngọc Diễm nghe mà không nhịn được bật cười, cô đi đến ghế bên cạnh Mạc Đình Lâm ngồi xuống.
  • Mạc Đình Lâm hừ một tiếng, đích thân đi lấy một bộ bát đũa cho anh ta.
  • Mạc Đình Lâm
    Mạc Đình Lâm
    Công việc ở Đế đô giải quyết xong rồi à?
  • Sở Hàn
    Sở Hàn
    Hề hề, tất nhiên. Người ta nhớ cậu mới nhanh chóng giải quyết công việc ở Đế đô chạy đến đây đó.
  • Trần Ngọc Diễm
    Trần Ngọc Diễm
    ...
  • Mạc Đình Lâm
    Mạc Đình Lâm
    Ăn nói hẳn hoi.
  • Sở Hàn chép miệng xùy một tiếng.
  • Sở Hàn
    Sở Hàn
    Cô Trần à, nói thật lần này tôi đến là vì cô, không phải vì Mạc Đình Lâm đâu.
  • Ngọc Diễm kinh ngạc hỏi lại.
  • Trần Ngọc Diễm
    Trần Ngọc Diễm
    Vì tôi?
  • Sở Hàn gật đầu. Anh ta đang định nói thì giọng Mạc Đình Lâm cất lên.
  • Anh từ tốn gắp thức ăn cho Ngọc Diễm.
  • Mạc Đình Lâm
    Mạc Đình Lâm
    Ăn xong rồi nói.
14
Chương 77: Sở Hàn