Trò Chơi Đuổi Bắt Tình Yêu / Chương 75: Sự thật mà anh ta không biết
Trò Chơi Đuổi Bắt Tình Yêu
  • Sở dĩ Ngọc Diễm nói câu ấy là bởi vì ngày trước, Mạc Đình Lâm đã nói cho cô biết bốn năm trước Tề Hạo Minh đã được Hứa Vĩ Văn cứu một mạng mới may mắn thoát chết trong trận hỏa hoạn anh ta bày ra.
  • Khi đó, vốn dĩ Tề Hạo Minh đã có kế hoạch sẵn trước khi đến tìm cô, rồi từng bước dẫn dụ Mạc Đình Lâm tìm đến, muốn dùng một ngọn lửa thiêu chết anh. Chỉ là anh ta vẫn tính sai một bước, quá coi thường Mạc Đình Lâm nên mới suýt thì tự mình thiêu chết mình.
  • Mà nguyên nhân Tề Hạo Minh hận Mạc Đình Lâm sâu sắc đến mức anh sống ta chết như vậy là do anh ta điều tra, mặc định cho rằng mấy năm trước đám người Mạc Đình Lâm trong lúc giao đấu với kẻ thù là phần tử khủng bố đã nổ súng bắn nhầm em trai của Tề Hạo Minh- Tề Hạo Thiên khiến cậu ta ra đi mãi mãi.
  • Tề Hạo Thiên lại là bạn thân của Hứa Vĩ Văn. Cậu ta chết, Hứa Vĩ Văn hay Tề Hạo Minh đều căm hận Mạc Đình Lâm chỉ muốn giết anh. Đây cũng là một trong những lí do Hứa thị luôn đối đầu gay gắt với Mạc thị trên thương trường.
  • Ánh mắt Hứa Vĩ Văn nhìn cô lóe lên vài gợn sóng. Lát sau, anh ta bật cười thành tiếng.
  • Hứa Vĩ Văn
    Hứa Vĩ Văn
    Mạc Đình Lâm có vẻ chuyện gì cũng đều nói cho cô biết nhỉ!
  • Ngọc Diễm vén vài lọn tóc ra sau tai, thản nhiên đáp.
  • Trần Ngọc Diễm
    Trần Ngọc Diễm
    Nghe nói năm đó, anh điều tra rất kĩ mới có thông tin này. Anh chưa từng nghi ngờ tính thật giả thông tin mà anh nhận được à?
  • Ánh mắt Hứa Vĩ Văn không còn nhu hòa như vừa rồi nữa, khi nhìn cô lạnh hẳn đi.
  • Hứa Vĩ Văn
    Hứa Vĩ Văn
    Cô có ý gì? Nghi ngờ mạng lưới công nghệ điều tra của tôi không chính xác?
  • Trần Ngọc Diễm
    Trần Ngọc Diễm
    Không phải nghi ngờ mà là sự thật mạng lưới điều tra của các người quá tệ. Các anh dựa theo cuộc điều tra đã mặc định Mạc Đình Lâm là người nổ súng, là kẻ thù không độ trời chung nên mới tính kế anh ấy suốt mấy năm nay, dùng đủ loại thủ đoạn bẩn thỉu muốn dồn anh ấy vào đường cùng. Nhưng các anh cũng chưa từng tìm người chứng kiến chuyện xảy ra hôm đó xem người nổ súng có thật sự là Mạc Đình Lâm hay không?
  • Sắc mặt Hứa Vĩ Văn thay đổi thất thường theo từng lời mà cô nói. Dù chỉ là thoáng qua cô cũng có thể nhìn thấy được biểu cảm hoảng hốt, bất ngờ trên khuôn mặt tuấn tú của anh ta.
  • Trần Ngọc Diễm
    Trần Ngọc Diễm
    À phải rồi, tôi nghe nói chú của Tề Hạo Minh cũng có mặt trong ngày đứa cháu trai út ông ta xảy ra chuyện. Hơn nữa, ông ta còn là còn là người của bọn khủng bố đó. Chậc, xem ra thân phận ông ta không đơn giản chút nào nhỉ?
  • Hứa Vĩ Văn nghiến răng ken két.
  • Hứa Vĩ Văn
    Hứa Vĩ Văn
    Ngọc Diễm, cô đúng là yêu đến mù quáng. Người đàn ông đó nói gì cô cũng tin tưởng vô điều kiện chẳng cần quan tâm thật thật giả giả là gì.
  • Anh ta luôn biết Ngọc Diễm rất yêu Mạc Đình Lâm, nhưng anh ta lại không biết một người sáng suốt như cô cũng có ngày mù quáng bất chấp đúng sai phải trái bẻ lái sự thật theo hướng khác, một lòng muốn bênh vực Mạc Đình Lâm.
  • Đối diện với lời nói như muốn lên án của Hứa Vĩ Văn, Ngọc Diễm vẫn bình tĩnh nở một nụ cười nhẹ.
  • Trần Ngọc Diễm
    Trần Ngọc Diễm
    Hứa Vĩ Văn, tôi không cần thiết phải bịa một câu chuyện đi lừa dối một kẻ lõi đời như anh. Rất mất thời gian của tôi. Chuyện mà tôi nói là thật hay giả. Anh hay Tề Hạo Minh có thể đi tìm ông chú của anh ta để truy rõ ngọn ngành.
  • Hứa Vĩ Văn hừ lạnh một tiếng. Quả thật, mặc kệ mấy lời Ngọc Diễm nói, Hứa Vĩ Văn hoàn toàn không tin một chút nào.
  • Trong mắt anh ta, cô đã trở thành kẻ yêu đương mất não rồi.
  • Ngọc Diễm dường như cũng đoán trước được tất cả những lời mình nói đều không có bằng chứng xác thực nào, thế nên anh ta nhất định sẽ không tin.
  • Nhưng biết làm sao được. Tất cả những lời cô nói ra mỗi một câu đều là sự thật mà bọn họ nhất quyết không chịu tin. Cô cũng không muốn nhìn bọn họ bị một người điều khiển mãi mà vẫn không tỉnh ngộ, càng không muốn người đàn ông của cô phải gánh cái tội danh giết người hộ kẻ khác.
  • Hứa Vĩ Văn
    Hứa Vĩ Văn
    Xuống xe.
  • Chiếc xe đang lái đột nhiên phanh gấp trên đường cao tốc, Ngọc Diễm suýt thì đập người ra phía trước, may là cô thắt đai an toàn. Cô còn chưa kịp hiểu gì thì bị giọng điệu lạnh tanh của Hứa Vĩ Văn làm cho giật mình.
  • Có lẽ, Hứa Vĩ Văn không tin nhưng ít nhiều cũng bị lời nói của cô ảnh hưởng nên anh ta mới có thái độ giận dữ như vậy.
  • Cô nhún vai, thản nhiên mở cửa xe bước xuống trước ánh mắt ngỡ ngàng của Hứa Vĩ Văn.
  • Hứa Vĩ Văn
    Hứa Vĩ Văn
    Ngọc Diễm, tôi bảo cô xuống là cô xuống thật đấy à?
  • Trần Ngọc Diễm
    Trần Ngọc Diễm
    Thế không lẽ bị đuổi còn mặt dày ngồi lại ư? Da mặt tôi mỏng lắm.
  • Hứa Vĩ Văn
    Hứa Vĩ Văn
    ...
  • Hứa Vĩ Văn
    Hứa Vĩ Văn
    Ngọc Diễm, cô đúng là cái đồ không biết tốt xấu.
  • Anh ta nghiến kẽ răng, dứt lời liền đạp mạnh phanh ga tăng tốc độ lao qua cô như một cơn gió.
  • Trần Ngọc Diễm
    Trần Ngọc Diễm
    ...
  • Trần Ngọc Diễm
    Trần Ngọc Diễm
    Đồ thần kinh.
  • Cô nhìn xung quanh con đường mình đang đứng, trong lòng bực bội không thôi.
  • Cách xả giận của anh ta cũng độc lạ thật đấy! Thả cô ở trên con đường này, vào giờ này thì làm gì có xe nào đi qua mà bắt chứ.
  • Ngọc Diễm giơ tay lấy điện thoại trong túi ra định gọi điện thoại.
  • Má, hết pin rồi!
  • Sắc mặt Ngọc Diễm ỉu xìu. Trong lòng đã đem Hứa Vĩ Văn ra chửi không biết bao lần.
  • Cô quan sát xung quanh con đường vắng người, nhìn thấy một quán cà phê bên đường đối diện, hai mắt sáng lên, tiến bước về phía đó.
  • Trần Ngọc Diễm
    Trần Ngọc Diễm
    Chào cô, có thể cho tôi mượn điện thoại không?
  • Cô tìm đến nhân viên phục vụ gọi một tách cà phê tiện ngỏ lời hỏi thử nhân viên. Được cô ấy đồng ý đưa điện thoại, Ngọc Diễm nhanh tay gọi đi một dãy số, khoảng ba phút sau cô trả lại cô ấy rồi đi đến một chiếc bàn trống ngồi chờ người đến đón.
  • Mạnh Dương
    Mạnh Dương
    Ôi trời chị dâu, sao chị lại đi đến tận khu ngoại ô vắng vẻ thưa thớt này?
  • Ngọc Diễm lườm cậu ta.
  • Trần Ngọc Diễm
    Trần Ngọc Diễm
    Tôi thích, không được sao?
  • Mạnh Dương gật gật đầu.
  • Mạnh Dương
    Mạnh Dương
    Được được. Đi thôi, xe em ở ngoài kia.
  • Ngọc Diễm gật đầu, trước khi đi ra ngoài còn không quên bảo Mạnh Dương thanh toán tiền cà phê hộ mình.
  • Hôm nay cô đúng là rất xui xẻo. Ra ngoài đã gặp phải cái tên âm hồn bất tán thì thôi, đến điện thoại hết pin, tiền cũng không mang theo.
  • Trần Ngọc Diễm
    Trần Ngọc Diễm
    Mạc Đình Lâm ở công ty hay ở nhà thế?
  • Mạnh Dương
    Mạnh Dương
    À, boss hiện đang ở Mạc gia.
  • Ngọc Diễm thoáng kinh ngạc, cô cũng không hỏi nhiều nữa.
  • Cô chỉ là muốn xác định xem lời mà Hứa Vĩ Văn nói lúc nãy là thật hay chỉ để lừa cô lên xe.
  • Hứa Vĩ Văn lái xe trên đường, nhớ đến thái độ của Ngọc Diễm đối với mình, những lời cô nói, trong lòng cực kì khó chịu chỉ hận không có chỗ để phát tiết.
  • Vì cớ gì, mà anh ta lại thích tự ngược đãi bản thân, đâm đầu vào đóa hoa đầy gai góc cơ chứ? Anh ta thừa nhận những lần gặp Ngọc Diễm có lần trùng hợp nhưng cũng có lần là anh ta cố tình chỉ vì muốn gặp cô.
  • Anh ta không phải chưa từng yêu đương, tất nhiên hiểu rõ cảm xúc của bản thân đối với Ngọc Diễm.
  • Từ những lần đầu gặp mặt chỉ là hứng thú nhất thời cho đến hiện tại, dường như đã nảy sinh tình cảm lúc nào chẳng hay. Nhìn cô hạnh phúc bên cạnh Mạc Đình Lâm anh ta thấy gai mắt vô cùng, thậm chí những giây phút ít ỏi được ở riêng với cô, cô cũng đều đề phòng cảnh giác anh ta, dùng những lời lẽ sắc bén với anh ta, liên tục bảo vệ người cô yêu càng khiến anh ta căm ghét, có cảm giác ghen tị với Mạc Đình Lâm đến phát điên.
  • Ngay từ đầu, đáng lẽ anh ta nên nghe theo lời khuyên của Tề Hạo Minh thì bây giờ cũng không đến mức tự mình làm khổ mình thế này.
  • Hứa Vĩ Văn quay đầu xe, trở lại nơi ban nãy anh ta đuổi cô xuống không thấy người đâu nữa, anh ta không khỏi cười tự giễu, lái xe rời đi.
  • Đêm khuya, ở một căn biệt thự nằm ở ngoại ô thành phố,
  • Trong căn biệt thự, đèn điện vẫn sáng trưng, một người đàn ông đã đến độ tuổi trung niên đang ngồi ở sô pha phòng khách chính cầm iPad chăm chú xem tin tức.
  • Nghe thấy tiếng cửa mở, người đàn ông chậm rãi di dời ánh mắt nhìn về hướng đó.
  • Hứa Vĩ Văn hờ hững chạm mắt người đàn ông. Ông ta chính là Tề Minh Lãng, là người điều hành gia tộc Tề gia hiện tại, đồng thời cũng chính là bố ruột của Trần Ngọc Linh, người tình trong bóng tối của Hà Cẩm.
14
Chương 75: Sự thật mà anh ta không biết