Trò Chơi Đuổi Bắt Tình Yêu / Chương 70: Bị thương
Trò Chơi Đuổi Bắt Tình Yêu
  • Cô dứt lời, quay mặt bước vội đi trước. Đang ở đường mà đầu óc người đàn ông kia cũng không bớt nghĩ mấy cái chuyện đen tối được!!!
  • Mạc Đình Lâm nhướng mày, đang định nói gì đó, đột nhiên sắc mặt anh thay đổi, anh vội vàng tiến lên hai bước, kéo Ngọc Diễm đang không hiểu chuyện gì vào lòng mình kèm theo giọng nói vội vã.
  • Mạc Đình Lâm
    Mạc Đình Lâm
    Cẩn thận.
  • Cô còn chưa kịp phản ứng, thì nghe thấy mấy tiếng “Đoàng” liên tiếp vang lên trong không trung bắn loạn xạ vào khu phố dông người làm chấn động cả con phố khiến những người đang đi bỗng chạy tán loạn đầy sợ hãi.
  • Sắc mặt Ngọc Diễm ngay lập tức trắng bệch. Cả người như chết sững. Bàn tay chạm sau lưng người đàn ông dường như cảm nhận rõ một dòng chất lỏng ấm nóng khiến tim cô hững một nhịp.
  • Trần Ngọc Diễm
    Trần Ngọc Diễm
    Mạc, Mạc Đình Lâm, anh không sao chứ?
  • Cô vội vã ôm chặt người đàn ông, lo lắng đến mức nói không thành lời. Trong lòng vô thức dâng lên nỗi sợ không tên. Cô chẳng còn để ý được con phố lúc này đã hoảng loạn đến mức nào nữa.
  • Mạc Đình Lâm khẽ mỉm cười, trên trán anh lúc này rịn ra một lớp mồ hôi, sắc mặt có hơi tiểu tụy.
  • Anh nhẹ nhàng buông cô ra, cả người vẫn đứng thẳng tắp, anh đưa đôi mắt lo lắng nhìn cô, đồng thời tay còn chạm lung tung trên người xem cô có bị thương ở đâu không.
  • Mạc Đình Lâm
    Mạc Đình Lâm
    May là em không sao.
  • Ngọc Diễm không biết bằng cách nào mình được đưa đến bệnh viện, cô ngồi thẫn thờ ở ngoài hành lang phòng câp cứu, trên áo và tay dính một màu đỏ tươi.
  • Cô không biết ngồi bao lâu rồi, y tá đi qua khuyên cũng không nhận được phản hồi của cô. Cô run run ngồi ở đó trong trạng thái căng thẳng. Ánh mắt cô từ đầu đến cuối đều hướng về phòng cấp cứu vẫn còn sáng đèn kia. Trong đầu không ngừng tái hiện cảnh tượng anh ôm lấy cô đỡ cho cô phát súng giây phút ấy. Nỗi sợ hãi không tên bao trùm cô, trái tim như bị sợi dây thừng trói chặt lại, đau đến nghẹt thở.
  • Mạc Đình Lâm, anh nhất định không được xảy ra chuyện gì. Nếu không, cô sẽ không đời nào tha thứ cho mình được. Là vì cô, mỗi lần anh xảy ra chuyện đều là vì cô mà ra.
  • Ngay lúc đèn phòng cấp cứu vụt tắt, cô vội vã lao đến hỏi.
  • Trần Ngọc Diễm
    Trần Ngọc Diễm
    Bác sĩ, anh ấy sao rồi?
  • Bác sĩ
    Bác sĩ
    Cấp cứu kịp thời nên vết thương không có gì đáng ngại nữa. Tuy nhiên vẫn cần ở bệnh viện theo dõi vài ngày xem sao.
  • Nghe được lời nói này, trái tim treo lơ lửng trên không trung cuối cùng cũng có thể thả lỏng.
  • Cô thở phào một hơi.
  • Thật may mắn! Anh đã qua cơn nguy kịch.
  • Mạc Đình Lâm hôn mê hơn một tiếng, khi thuốc mê hết tác dụng anh mới tỉnh lại.
  • Đập vào mắt anh là trần nhà trắng xóa và mùi thuốc khử trùng nồng nặc.
  • Anh hơi nghiêng đầu, ánh mắt chạm vào người phụ nữ đang gục đầu ngủ trên người mình, tay còn bị cô ấy nắm chặt.
  • Trần Ngọc Diễm
    Trần Ngọc Diễm
    Ơ, anh tỉnh rồi ạ?
  • Ngọc Diễm mệt quá nên ngủ thiếp đi lúc nào không hay, lúc tỉnh dậy thì thấy cơ thể anh hơi cử động. Cô ngẩn ra vài giây mới phản ứng kịp, vội ngẩng mặt lên, thấy hai mắt anh đang mở, nét mặt cô khó tránh được vui mừng. Nhưng trong mắt lại sũng nước.
  • Mà Mạc Đình Lâm nhìn gương mặt xinh đẹp giờ đây lại tiều tụy thiếu sức sống, hai mắt thâm quầng sưng húp của cô, lại đau lòng xót xa không thôi.
  • Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ đoán trừng vẫn chưa được một ngày mà trông cô như vậy thì phải lo lắng cho anh đến mức nào chứ.
  • Ngọc Diễm lườm anh, giọng nói như đang cố kìm nén nhưng anh vẫn nghe rõ tiếng nức nở nghẹn ngào của cô.
  • Trần Ngọc Diễm
    Trần Ngọc Diễm
    Mạc Đình Lâm, sao anh lại ngốc thế cơ chứ? Anh có biết em sợ hãi đến nhường nào không hả?
  • Mạc Đình Lâm
    Mạc Đình Lâm
    Không chết được.
  • Trần Ngọc Diễm
    Trần Ngọc Diễm
    ...
  • Cô thì lo cho anh, còn anh thì bình thản như đây là một chuyện bình thường vậy. Ngọc Diễm giận dữ đánh vào người anh.
  • Trần Ngọc Diễm
    Trần Ngọc Diễm
    Mạc Đình Lâm, mạng sống quý giá lắm. Anh bớt nói linh tinh đi.
  • Mạc Đình Lâm nắm lấy tay cô, dở khóc dở cười.
  • Mạc Đình Lâm
    Mạc Đình Lâm
    Thì không phải vết thương của anh không có vấn đề gì nghiêm trọng hay sao.
  • Trần Ngọc Diễm
    Trần Ngọc Diễm
    Anh cũng tự tin gớm.
  • Nghĩ đến lúc xảy ra chuyện, nét mặt Ngọc Diễm nghiêm túc.
  • Trần Ngọc Diễm
    Trần Ngọc Diễm
    Mạc Đình Lâm, em thà là người chịu phát súng đó còn hơn chứng kiến anh ngã trước mặt em.
  • Mạc Đình Lâm khựng lại.
  • Lúc đó nhận ra nguy hiểm cận kề, trong đầu anh chỉ có suy nghĩ duy nhất là bảo vệ cô chu toàn, vết thương đó đối với anh chẳng hề hấn gì cả.
  • Câu nói của cô nếu đổi ngược lại là anh, anh cũng không thể trơ mắt nhìn người mình yêu bị thương mà lại không thể làn gì được. Chỉ riêng điều ấy cũng đủ giày vò làm tim anh đau rồi.
  • Mạc Đình Lâm
    Mạc Đình Lâm
    Ngốc, anh là đàn ông, em là phụ nữ. Có những vết thương anh có thể chịu được còn em thì không. Anh tình nguyện che trở em một đời, thay em chắn những nguy hiểm đó.
  • Những lời này làm Ngọc Diễm cảm động muốn khóc. Hai mắt cô dưng dưng ánh nước, cô nghèn nghẹn nói.
  • Trần Ngọc Diễm
    Trần Ngọc Diễm
    Mạc Đình Lâm, anh nói sến quá. Nhưng mà em đau lòng lắm.
  • Cô thà là người nhận phát súng đó còn hơn ngồi ngoài phòng cấp cứu lo lắng đứng ngồi không yên. Cảm giác đó như muốn cấu xé, giày vò sức chịu đựng của cô vậy.
  • Mạc Đình Lâm cười trấn an cô.
  • Mạc Đình Lâm
    Mạc Đình Lâm
    Được rồi. Chẳng phải anh vẫn còn sống khỏe mạng đấy thôi. Em cười một cái xem nào.
  • Ngọc Diễm lại tặng Mạc Đình Lâm một cái lườm.
  • Trần Ngọc Diễm
    Trần Ngọc Diễm
    Em muốn lấy băng dính dán miệng anh lại quá.
  • Thái độ dửng dưng không quan tâm đến vết thương, bất cần của anh làm cô cạn lời luôn.
  • Lẽ nào do nhiều năm qua sống ở trong một môi trường khắc nghiệt, được huấn luyện bài bản, bị thương nhiều rồi nên anh đã sớm không còn quan tâm nữa hay sao!
  • Nghĩ đến đây, lòng cô thấy chua xót không thôi.
  • Người đàn ông của cô, từ trước đến giờ cô chưa từng làm được việc gì cho anh hết.
  • Mạc Đình Lâm liếc một cái, là thấu cái suy nghĩ linh tinh trong đầu cô.
  • Anh thở dài một tiếng, chuyển sang một chủ đề khác.
  • Mạc Đình Lâm
    Mạc Đình Lâm
    Hôm ở phố đi bộ, người dân có bị thương không em?
  • Trần Ngọc Diễm
    Trần Ngọc Diễm
    Lúc đó không xác định rõ tiếng súng vang lên hướng nào, bắn loạn xạ làm mấy người quanh đó bị thương. Cũng may là đưa đến bệnh viện kịp thời nên cũng không sao. Khu phố đó hiện đã được cảnh sát phong tỏa để điều tra từ lúc xảy ra vụ việc gây náo loạn cả phố này.
  • Mạc Đình Lâm
    Mạc Đình Lâm
    Nhưng mà...
  • Nói đến đây, Ngọc Diễm vô thức cụp mắt xuống.
  • Trần Ngọc Diễm
    Trần Ngọc Diễm
    Những phát súng đó là cố tình. Mà phát súng chĩa về phía chúng ta là ngắm vào em đúng không?
  • Nếu suy đoán của cô là thật, vậy thì những người dân bị thương kia chẳng phải là bị cô làm liên lụy hay sao.
  • Nói cách khác, nếu cô không xuất hiện ở khu phố đó thì họ sẽ không xảy ra chuyện gì. Mà kẻ nổ súng kia không chỉ ng vào cô mà còn cố tình làm khu phố náo loạn lên.
  • Để làm gì chứ? Ngọc Diễm nhất thời không đoán ra được ý định của kẻ đó.
  • Mạc Đình Lâm nhíu mày.
  • Mạc Đình Lâm
    Mạc Đình Lâm
    Có thể có người muốn trả thù em.
  • Ngọc Diễm lắc đầu khó hiểu nói.
  • Trần Ngọc Diễm
    Trần Ngọc Diễm
    Em không biết mình đắc tội với ai? Cũng không thể hiểu nổi kẻ đó nhắm vào em tại sao còn tàn sát thêm những người vô tội.
  • Ánh mắt Mạc Đình Lâm lóe lên vài gợn sóng.
  • Người nổ súng khi ấy, là kẻ muốn hại anh hay Ngọc Diễm? Mục đích của hắn ta là gì? Muốn giết cô? Hay đe dọa?
  • Anh chỉ dám chắc một điều nó không có liên quan gì đến Tề Hạo Minh. Với tính cách của anh ta sẽ không làm ra hành động ngu xuẩn lộ liễu như vậy.
  • Chuyện này anh nhất định phải điều tra rõ ràng, cho cô gái của mình một đáp án.
  • Mạc Đình Lâm
    Mạc Đình Lâm
    Bao giờ anh có thể xuất viện?
  • Ngọc Diễm trừng mắt.
  • Trần Ngọc Diễm
    Trần Ngọc Diễm
    Anh vừa mới cấp cứu, ít nhất thì cũng ở viện một hai hôm cho em.
  • Mạc Đình Lâm
    Mạc Đình Lâm
    Không cần thiết. Vết thương sẽ nhanh lành thôi.
  • Trần Ngọc Diễm
    Trần Ngọc Diễm
    Không được. Bác sĩ bảo anh phải ở lại vài ba hôm. Anh đừng có mà bướng bỉnh, nghe lời bác sĩ đi.
  • Mạc Đình Lâm dở khóc dở cười.
  • Mạc Đình Lâm
    Mạc Đình Lâm
    Lời bác sĩ hay lời em nói thế?
  • Trần Ngọc Diễm
    Trần Ngọc Diễm
    Ai nói cũng như nhau mà. Tóm lại, em không cho phép anh xuất viện trong hôm nay.
  • Mạc Đình Lâm nhún vai. Vợ bảo gì đáng nghe đó thôi.
  • Mạc Đình Lâm
    Mạc Đình Lâm
    Người nhà anh có biết chuyện này không?
  • Ngọc Diễm mím môi.
  • Trần Ngọc Diễm
    Trần Ngọc Diễm
    Em không có nói. Nhưng chuyện xảy ra chấn động cả khu phố, chắc rất nhanh sẽ truyền đến tai bố mẹ anh thôi.
  • Mẹ anh vốn đã có thành kiến với cô sẵn rồi. Bây giờ anh lại một lần nữa nhập viện vì cô, chắc chắn ấn tượng của bà ấy về cô sẽ càng tệ hơn nữa.
  • Mạc Đình Lâm
    Mạc Đình Lâm
    Nghĩ gì đấy?
  • Thấy Ngọc Diễm ngẩn ngơ, Mạc Đình Lâm không nhịn được lên tiếng hỏi.
  • Ngọc Diễm hả một tiếng, cô lắc đầu cười.
  • Trần Ngọc Diễm
    Trần Ngọc Diễm
    Không có gì.
  • Mạc Đình Lâm
    Mạc Đình Lâm
    Bớt nghĩ mấy chuyện linh tinh cho anh.
  • Anh liếc mắt đã có thể nhìn thấu tâm trạng của cô.
  • Chuyện Mạc Đình Lâm bị thương, anh đã kịp thời phong tỏa tin tức đến nhà họ Mạc, nên người nhà anh không hề biết chuyện. Dưới sự kiên quyết của Ngọc Diễm, anh miễn cưỡng ở lại bệnh viện một hôm mới trở về biệt thự.
14
Chương 70: Bị thương