Trần Ngọc DiễmEm không có ý đó.
Mạc Đình LâmVậy thì là ý gì?
Ngọc Diễm chợt nghẹn họng. Cô chỉ muốn hỏi anh lấy nhiều thế chắc chắn có thể dùng hết ư? Nhưng hình như giải thích cũng không ổn lắm, nó vẫn ra một ý nghĩa thì phải.
Mạc Đình Lâm khẽ cười thành tiếng, tâm trạng anh phải nói là khá tốt.
Mạc Đình LâmThể lực của anh rất tốt. Em không cần phải lo lắng dùng không hết đâu.
Ngọc Diễm trợn mắt.
Trần Ngọc DiễmAnh không sợ làm nhiều thận suy yếu à?
Tốc độ lái xe của Mạc Đình Lâm chậm lại, ánh mắt anh quay sang nhìn cô.
Mạc Đình LâmEm đang trù ẻo anh đấy, hm?
Trần Ngọc Diễm(Lắc đầu) Em nói thật mà. Trên mạng cũng nói một tuần chỉ nên XXX vài lần thôi để giữ gìn sức khỏe.
Ánh mắt ai đó nhìn cô đầy mị hoặc, cũng lộ rõ vẻ gian trá.
Mạc Đình LâmSức khỏe có tốt hay không, khi về sẽ cho em đích thân kiểm chứng.
Ngọc Diễm thoáng rùng mình một cái.
Cô cười giả lả đáp lẹ.
Trần Ngọc DiễmKhông cần đâu.
Mạc Đình LâmKhông được phép từ chối.
Hình như cô lại tự đào hố chôn mình rồi.
Khoảng 15 phút sau, hai người trở về căn hộ.
Đem đồ vào trong nhà bếp, Ngọc Diễm chủ động giúp Mạc Đình Lâm xắn ống tay lên, đem rau đi rửa giúp anh.
Mạc Đình Lâm nhướng mày nhìn theo bóng dáng cô cũng không nói gì. Hai người ở trong phòng bếp một người nấu, một người phụ trông không khác gì vợ chồng. Không khí vô cùng hòa hợp.
Ăn xong, Ngọc Diễm định đi rửa bát thì Mạc Đình Lâm ngăn lại. Cô nhún vai, trở về phòng lấy đại một bộ quần áo mặc ở nhà vào trong nhà tắm.
Cô xả nước, thoải mái ngâm mình trong bồn tắm rộng lớn, cô thư thả để mái tóc dài xoăn nhẹ màu mật ong buông lơi ra sau, làn da trắng như nhung ẩn hiện dưới lớp bọt thơm ngát. Cả không gian đều rất yên tĩnh. Đột nhiên nghe thấy tiếng cạch cửa, Ngọc Diễm nhìn ra bên ngoài, hai mắt trợn tròn xoe.
Trần Ngọc DiễmAnh, sao anh vào được đây?
Rõ ràng cô đã khá trái cửa phòng tắm để đề phòng anh rồi mà!
Mạc Đình LâmĐây là nhà của anh.
Trần Ngọc DiễmEm chưa tắm xong. Anh ra ngoài đi.
Mạc Đình LâmChúng ta cùng nhau tắm.
...
Đêm hôm đó, Ngọc Diễm bị Mạc Đình Lâm đòi hỏi không biết bao nhiêu lần, chỉ biết hôm sau tỉnh dậy cả cơ thể mệt mỏi dã dời, không có chút sức lực nào.
Đến đi tắm cũng là Mạc Đình Lâm bế cô vào trong tắm rửa sạch sẽ, rửa mặt đánh răng cho cô.
Trở lại giường, Ngọc Diễm mệt mỏi nằm cuộn tròn người trong chăn, không muốn dậy chút nào.
"Reng reng."
Tiếng chuông điện thoại reo liên hồi, Ngọc Diễm với với tay cầm lên nhìn mới biết không phải của mình, nhìn dãy số hiển thị trên màn hình là người nhà anh cô dứt khoát để lại chỗ cũ.
Lúc Mạc Đình Lâm tắm xong đi ra, cô mới lên tiếng.
Trần Ngọc DiễmVừa nãy có người gọi cho anh đấy.
Mạc Đình Lâm gật đầu, nét mặt anh cũng không thấy quan tâm lắm. Anh nằm nghiêng người, ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, phiếm môi mỏng khẽ chạm lên xương quai xanh của cô.
Ngọc Diễm cảm giác như có luồng điện xẹt qua vậy, cả người thoáng rùng mình, cô lập tức quay đầu trừng anh với dáng vẻ đề phòng.
Mạc Đình Lâm bật cười.
Mạc Đình LâmCòn đau không?
Ngọc Diễm nhích người sang một bên, Mạc Đình Lâm càng siết chặt cô hơn.
Trần Ngọc DiễmAnh nói xem.
Mạc Đình LâmXem ra vẫn còn rất khỏe.
Ngọc Diễm vùng vẫy trong lòng anh, nghe thấy lời này cô không khỏi cãi lại.
Trần Ngọc DiễmKhỏe cái đầu anh ý.
Cả người cô bây giờ có chỗ nào là không đau nhức cơ chứ.
Ngọc Diễm lườm anh.
Trần Ngọc DiễmMột tháng tới đừng hòng chạm vào em.
Mạc Đình LâmLời nói này bác bỏ.
Cô hừ hừ mấy tiếng, lời còn chưa dứt, cô đã bị ai kia giờ trò lưu manh.
Trần Ngọc DiễmMặc kệ anh, tóm lại là em không cho anh…Ưm…a! Mạc Đình Lâm, anh giở trò lưu manh…
Kết quả, tỉnh lại một lần nữa trời đã gần tối rồi, người bên cạnh thỏa mãn dục vọng xong thì chẳng thấy mặt mũi đâu. Bụng cô trống rỗng, kêu liên hồi, Ngọc Diễm đành miễn cưỡng lết cơ thể mệt mỏi đi ra ngoài, mùi hương thơm phức bay trong không khí, phả vào mũi cô.
Hai mắt Ngọc Diễm sáng lên, cô ôm chiếc bụng đói đi vào trong nhà ăn, xuyên qua lớp cửa kính trong suốt, cô nhìn thấy bóng dáng bận rộn của người đàn ông trong phòng bếp. Trong lòng bỗng thấy ấm áp lạ thường.
Hình bóng của người đàn ông ấy đã khắc sâu vào tâm trí cô, trái tim cô. Ngày trước, cô chưa từng vọng tưởng những điều xa xôi, cũng chưa từng nghĩ bản thân gây ra chuyện sẽ được hưởng hạnh phúc, khi ấy cô chỉ cảm thấy tương lai của mình rất mờ mịt, luôn lặp lại cái vòng lẩn quẩn, ở bên Mạc Đình Lâm. Đã từng có một khoảng thời gian dài điên cuồng muốn trốn chạy khỏi anh đến như thế, vậy mà giờ đây mỗi một khoảnh khắc ở bên anh cô đều tham luyến không thôi, chỉ mong quãng đời còn lại đều sẽ tươi đẹp như hiện tại.
Tuy rằng cô không biết Mạc Đình Lâm đã yêu cô từ khi nào, anh cũng chưa từng nói lời yêu cô, nhưng những hành động nhỏ nhặt của anh đều cho thấy rõ tình cảm anh dành cho cô tuyệt đối không thua kém tình cảm cô dành cho anh là bao.
Ngọc Diễm bất giác nở nụ cười hạnh phúc.
Cô tựa người vào cửa kính, ngắm nhìn anh đến thất thần. Mãi cho đến khi một cái cốc không mạnh không nhẹ vào trán cô, cô mới hồi thần.
Cô giật mình kêu lên một tiếng, giơ tay lên xoa xoa trán.
Mạc Đình LâmĐứng đây từ khi nào?
Mạc Đình Lâm nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, anh khẽ nhíu mày, lập tức bế cô vào trong phòng anh.
Ngọc Diễm hoảng hốt la lên một tiếng, hai tay vô thức vòng qua cổ anh. Anh đặt cô ngồi trên ghế rồi quay đầu đi vào trong phòng ngủ, lúc đi ra trên tay cầm theo một đôi dép và một cái áo choàng.
Anh xổm người xuống cầm lấy bàn chân lạnh cóng của cô, Ngọc Diễm theo bản năng rụt chân lại, nhận thấy ánh mắt Mạc Đình Lâm nhìn mình không ổn, cô liền giơ chân ra xỏ vào đôi dép lê màu hồng tai thỏ.
Chiếc áo khoác choàng qua người cô, sau đó anh vòng qua trước mặt Ngọc Diễm, ngồi đối diện xới cơm cho cô.
Cả quá trình, Ngọc Diễm vẫn còn thoáng ngẩn ngơ.
Mạc Đình Lâm thấy cô như vậy, lại búng vào trán cô thêm một phát: "Đầu óc em đang để đi tận phương trời nào rồi?"
Ngọc Diễm la lên, cô mở to mắt trừng anh.
Trần Ngọc DiễmTại anh hết ý, hành hạ em suốt cả một ngày trời. Bây giờ cơ thể em chẳng khác gì cơ thể người già cả.
Mạc Đình Lâm nhướng mày, anh gắp một miếng sườn bỏ vào bát cô.
Mạc Đình LâmAi bảo em câu dẫn anh.
Ngọc Diễm trố mắt cãi.
Trần Ngọc DiễmAi câu dẫn ai? Rõ ràng là anh không nhịn được còn đổi cho em.