Trò Chơi Đuổi Bắt Tình Yêu / Chương 52: Mất tích
Trò Chơi Đuổi Bắt Tình Yêu
  • Mẹ luôn là giới hạn của Ngọc Diễm. Nhắc đến bà, cô luôn không thể khống chế được cảm xúc của bản thân mình. Huống chi, kẻ đó còn là người đã hại chết mẹ cô.
  • Ngọc Diễm dứt khoát tắt máy.
  • Cô vừa xoay người trở về phòng ICU, đột nhiên nhìn thấy các bác sĩ đẩy An Thư Hạ ra khỏi phòng bệnh.
  • Cô sửng sốt, bước nhanh đến hỏi.
  • Trần Ngọc Diễm
    Trần Ngọc Diễm
    Xảy ra chuyện gì thế?
  • Lệ Thư Kỳ
    Lệ Thư Kỳ
    Cơ thể Thư Hạ đột ngột co giật không dứt, nên phải đưa vào phòng cấp cứu ngay.
  • Ngọc Diễm kinh hãi. Đang yên đang lành sao tự dưng lại bị vậy?
  • Trong đôi mắt cô lộ rõ sự lo lắng gấp gáp đi theo đến phòng cấp cứu.
  • Lệ Thư Kỳ cũng là một trong những bác sĩ chính phụ trách ca mổ của An Thư Hạ, ngay khi An Thư Hạ có biểu hiện lạ đã gọi các bác sĩ y tế cùng đưa cô ấy đi.
  • Vào phòng cấp cứu hai lần, An Thư Hạ cuối cùng cũng qua khỏi cơn nguy kịch. Cô ấy hôn mê mất ba ngày. Khi tỉnh lại hoàn toàn không muốn gặp Tần Lăng Phong mặc cho anh ta đã chờ ở bên ngoài rất lâu.
  • Mặc dù cô ấy đã tỉnh, nhưng Ngọc Diễm vẫn không yên tâm nên định ở lại Hoa Tân thêm một tuần nữa, chờ khi cô ấy được xuất viện thì cô sẽ trở về Giang thành.
  • Thời gian này, Ngọc Diễm cũng chỉ gặp Mạc Đình Lâm có một lần, sau đó không thấy anh ấy về nhà hay ghé qua bệnh viện, không biết anh lại biệt tăm biệt tích làm chuyện gì giấu giếm cô nữa.
  • Đến điện thoại gọi cũng không thèm nghe máy. Ngọc Diễm giận dỗi không thèm gọi cho anh thêm một cuộc nào nữa.
  • Mà hôm An Thư Hạ tỉnh lại, Tần Lăng Phong bị từ chối gặp mặt, anh ta cũng không ở lại bệnh viện lâu mà cũng biệt tích luôn.
  • Ngọc Diễm hỏi An Thư Hạ có buồn không thì cô ấy nói.
  • An Thư Hạ
    An Thư Hạ
    Đã không còn quan trọng nữa rồi.
  • Ngọc Diễm không còn biết nói gì nữa. Cô nhanh chóng chuyển chủ đề khác trò chuyện với cô ấy.
  • Trần Ngọc Diễm
    Trần Ngọc Diễm
    Hôm nay cậu thấy trong người thế nào, có khó chịu ở đâu không?
  • An Thư Hạ lắc đầu, cô ấy cười hỏi.
  • An Thư Hạ
    An Thư Hạ
    Cậu định ở lại Hoa Tân bao lâu?
  • Ngọc Diễm trầm ngâm giây lát.
  • Trần Ngọc Diễm
    Trần Ngọc Diễm
    Chắc là một khoảng thời gian ngắn.
  • An Thư Hạ gật đầu, cô ấy như nhớ ra gì đó liền nói.
  • An Thư Hạ
    An Thư Hạ
    Ngọc Diễm, cậu và Mạc Đình Lâm làm sao lại quen biết thế?
  • Ngọc Diễm hơi ngạc nhiên khi An Thư Hạ chủ động hỏi đến vấn đề này.
  • Lần trước ở Giang thành, cô ấy say rượu lại còn bị Tần Lăng Phong đưa đi cho nên không nhìn rõ người đàn ông bên cạnh cô.
  • Sau đó, An Thư Hạ cũng không nhắc đến chuyện ngày hôm đó nữa nên Ngọc Diễm cũng dần quên luôn.
  • Trần Ngọc Diễm
    Trần Ngọc Diễm
    Cậu gặp anh ấy rồi sao?
  • An Thư Hạ gật đầu, cười khổ.
  • An Thư Hạ
    An Thư Hạ
    Anh ta là bạn của Tần Lăng Phong mà. Từng gặp một lần.
  • Ngọc Diễm bật cười.
  • Trần Ngọc Diễm
    Trần Ngọc Diễm
    Đúng là không có chuyện gì qua mắt được cậu và Thư Kỳ.
  • An Thư Hạ nhướng mày.
  • An Thư Hạ
    An Thư Hạ
    Do cậu thể hiện tình yêu lộ liễu quá đó. Có biết tớ đang thất tình không.
  • Mặc dù An Thư Hạ đang đùa, nhưng Ngọc Diễm vẫn bắt gặp được sự buồn lòng thoáng qua trong đôi mắt cô ấy.
  • Ngọc Diễm thầm thở dài.
  • Tình yêu An Thư Hạ dành cho Tần Lăng Phong đã khắc sâu vào trái tim cô ấy nhiều năm. Mục đích trở về của cô ấy cũng là anh ta. Xảy ra chuyện kia, dù An Thư Hạ ngoài mặt có thể hiện tâm tình mình ổn nhưng sâu trong lòng cô ấy thế nào mọi người đều có thể nhìn ra được, sao có thể không thấy đau lòng cho cô gái bé nhỏ ấy chứ.
  • Trần Ngọc Diễm
    Trần Ngọc Diễm
    Thư Hạ, ăn táo nhé?
  • An Thư Hạ
    An Thư Hạ
    (Lắc đầu) Tớ không buồn ăn. Cậu đưa tớ ra ngoài đi dạo nha.
  • Ngọc Diễm gật đầu, cô đỡ An Thư Hạ ngồi vào xe lăn, đưa cô ấy đi dạo một vòng quanh khuôn viên của bệnh viện rồi dừng trước một chiếc ghế đá trống. Hai người trò chuyện một lúc thì sắc trời đã dần chuyển sang màu đỏ.
  • Đúng lúc hai người định trở về phòng bệnh thì đột nhiên khựng lại khi thấy Tần Lăng Phong đang bước đến.
  • Ngọc Diễm mím môi, quay sang nhìn An Thư Hạ.
  • Trần Ngọc Diễm
    Trần Ngọc Diễm
    Tớ lên trên trước. Hai người nói chuyện đi.
  • Người cũng đã ở ngay trước mặt, cho dù An Thư Hạ có không muốn gặp thì cũng không thể tránh được mãi.
  • Có lẽ An Thư Hạ cũng hiểu được cho nên cô ấy cũng không giữ Ngọc Diễm lại.
  • Ngọc Diễm vừa mới ra khỏi thang máy đang định bước đi chợt dừng lại khi thấy đôi chân thon dài của một người đàn ông. Cô lập tức ngẩng mặt lên, ánh mắt lập tức thay đổi.
  • Trần Ngọc Diễm
    Trần Ngọc Diễm
    Anh, đến cùng anh ta à?
  • Ngọc Diễm ngẩn ngơ vài giây mới lên tiếng hỏi.
  • Ánh mắt đen sâu thẳm của Mạc Đình Lâm thu hết biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp của cô.
  • Anh không trực tiếp trả lời câu hỏi dư thừa của cô mà hỏi một câu nằm ngoài dự đoán.
  • Mạc Đình Lâm
    Mạc Đình Lâm
    Giận anh à?
  • Ngọc Diễm kinh ngạc khi nghe anh trực tiếp hỏi thẳng. Cô thầm nghĩ lẽ nào mặt cô hiện rõ lắm sao?
  • Ngoài mặt hờ hững đáp.
  • Trần Ngọc Diễm
    Trần Ngọc Diễm
    Không có.
  • Đôi chân mày đẹp của Mạc Đình Lâm nhướng lên.
  • Mạc Đình Lâm
    Mạc Đình Lâm
    Vậy là giận rồi.
  • Trần Ngọc Diễm
    Trần Ngọc Diễm
    Đã bảo là không có mà.
14
Chương 52: Mất tích