Trần Ngọc Diễm(Giận dữ) Anh ta đáng bị như vậy. Còn cái người hại Thư Hạ thì sao? Xảy ra chuyện này, cô ta lẽ nào vẫn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật ad?
Lệ Thư Kỳ (Lắc đầu) Mình không biết, Tần Lăng Phong mới chỉ rời khỏi nơi này trước khi cậu đến 10 phút trước thôi. Có lẽ là đi giải quyết chuyện đó.
Trần Ngọc Diễm(Sửng sốt) Anh ta ở đây suốt từ lúc Thư Hạ phẫu thuật đến khi đưa đến phòng ICU sao?
Lệ Thư Kỳ gật đầu cười.
Lệ Thư Kỳ Mình cũng bất ngờ lắm, có khuyên thế nào anh ta cũng không chịu đi xử lý vết thương hay thay quần áo. Lúc nãy nhận được cuộc gọi từ ai đó nên mới rời đi.
Đúng lúc này, một người đàn ông dáng người cao lớn, khuôn mặt điển trai bước đến chỗ họ ngồi, trên tay là một túi đồ.
Lệ Thư Kỳ dường như cũng cảm nhận được có người, vừa ngẩng mặt lên thì chạm phải ánh mắt người đàn ông.
Anh ta hơi mỉm cười, đặt túi đồ sang ghế bên cạnh.
Lệ Thư Kỳ kinh ngạc hỏi.
Lệ Thư Kỳ Anh quay lại nhanh vậy sao?
Ngọc Diễm cũng ngẩng lên nhìn. Người đàn ông này cô từng gặp một lần duy nhất ở thành phố Lam, anh ta chính là anh trai của An Thư Hạ, người đã vực dậy một công ty sắp phá sản chỉ trong vài tuần ngắn ngủi còn đưa công ty lên sàn chứng khoán niêm yết cách đây mấy năm về trước.
An Thần Ngọc Diễm, lâu rồi không gặp em. Hai người ăn cơm chưa, trên đường quay lại bệnh viện anh có mua hai suất cơm cho hai người.
Nói xong mắt An Thần đảo xung quanh, lạnh nhạt hỏi một tiếng.
Lệ Thư Kỳ vừa bỏ hai hộp cơm bên trong túi ra vừa nói.
Lệ Thư Kỳ Đi rồi. Khi nào quay lại thì không biết.
Mắt An Thần lạnh đi.
An Thần Mới hơn một ngày đã mất hết kiên nhẫn rồi à? Đi rồi tốt nhất là đừng quay lại.
Lệ Thư Kỳ thở dài, đưa một suất cơm cho Ngọc Diễm. Ngọc Diễm nhận lấy suất cơm trong tay Lệ Thư Kỳ.
Cô ấy hỏi An Thần.
Lệ Thư Kỳ Dì thế nào rồi?
Trần Ngọc DiễmAnh An Thần, anh ăn chưa?
An Thần gật đầu.
An Thần Anh ăn rồi. Hai em ăn đi. Anh đi gặp bác sĩ một lát.
Ăn được một nửa, Ngọc Diễm đặt cơm xuống, hỏi người bên cạnh.
Trần Ngọc DiễmThư Kỳ, mấy hôm trước có nhờ cậu nghe ngóng tình hình của bố mình, hiện ông ấy sao rồi? Nằm ở phòng bệnh nào thế?
Lệ Thư Kỳ Biết là cậu không có tâm trạng ăn cơm nhưng vẫn phải cố nuốt chứ. Ăn xong mình sẽ đưa cậu đến phòng bệnh của ông ấy.
Lệ Thư Kỳ nói lời giữ lời, ăn xong liền đưa Ngọc Diễm xuống tầng 18, đi một đoạn dài cuối cùng dừng trước một phòng bệnh.
Lệ Thư Kỳ Muốn vào không?
Ngọc Diễm nghĩ nghĩ giây lát rồi đẩy cửa vào trong.
Cô nhìn người bố từng ruồng bỏ mình đang nằm trên giường bệnh gắn đủ loại thiết bị y tế bỗng dâng lên cảm xúc phức tạp.
Nói cô không đau lòng là giả. Ông ấy từng là người bố yêu thương cô nhất, chỉ vì sự xuất hiện của hai mẹ con Trần Ngọc Linh mà tất cả đều biến mất.
Trần Ngọc DiễmThư Kỳ, bác sĩ nói ông ấy khi nào tỉnh dậy?
Trên đường đến phòng bệnh, Lệ Thư Kỳ có cho cô biết về tình trạng hiện giờ của ông ấy.
Cũng vì thế mà Ngọc Diễm biết được nguyên nhân ông ấy bị như này là do cô mà ra.
Nếu công ty không phá sản, nợ nần chồng chất, đang bị thu mua thì ông ấy cũng không ra nông nỗi này.
Lệ Thư Kỳ nói ngắn gọn.
Lệ Thư Kỳ Ông ấy đã qua cơn nguy hiểm rồi. Tỉnh lại chỉ là vấn đề thời gian.
Cô ấy nói vài câu rồi ra ngoài cho Ngọc Diễm có không gian riêng.
Ngọc Diễm trầm tư mãi ở trong phòng bệnh của Trần Đình Hiên cho đến khi điện thoại đổ chuông kéo cô khỏi dòng suy nghĩ trở về hiện thực, cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại rồi đi đến một góc hành lang trượt nút nghe.
Hà Cẩm Trần Ngọc Diễm, cô có còn là con người không hả?
Nghe thấy tiếng gầm giận dữ của đối phương, Ngọc Diễm đã đoán ra cuộc gọi này là để trút giận, cô hờ hững cất tiếng.
Trần Ngọc DiễmXem ra chị gái thân yêu của tôi đã mách dì rồi!
Lời nói này chẳng khác gì thêm dầu vào lửa chọc cho lửa giận của đối phương bùng cháy hơn.
Hà Cẩm Trần Ngọc Diễm, dù thế nào thì nó cũng là chị gái ruột thịt của mày. Mày ra tay tàn nhẫn với nó như thế, hủy hoại cuộc đời của chị gái mày, mày không thấy có lỗi hay sao hả?
Giọng Ngọc Diễm lạnh đi.
Trần Ngọc DiễmCuộc đời của con gái bà bị hủy hoại là cô ta đáng thương còn cuộc đời của người khác bị hủy hoại là đáng đời ư?
Trần Ngọc DiễmHà Cẩm, con gái bà thành ra như bây giờ đều là do cô ta đáng bị, cô ta đang trả nghiệp thay bà đấy, bà gây ra không ít tội ác, lẽ nào bà không tin trên đời này có luật nhân quả à?
Hà Cẩm mất bình tĩnh quát to.
Hà Cẩm Câm miệng! Cái đồ bất hiếu, mày hại gia đình nhà tan cửa nát, hại bố mày hôn mê nằm viện, hại chị gái mày điên điên dại dại mày nói tao ác nhưng mày cũng đâu có kém gì tao. Ăn nói với trưởng bối thì nên có thái độ của hậu bối. Đừng có vượt bổn phận.
Ngọc Diễm cười khẩy.
Trần Ngọc DiễmXin lỗi. Đối với kẻ thù của mình, tôi không cần thiết phải giữ phép tắc.
Trần Ngọc DiễmNếu như bà gọi cho tôi chỉ để chì triết, mắng mỏ tôi thì bà nhầm người rồi. Thời gian của tôi rất quý giá, không rảnh dỗi để nghe mấy lời mắng mỏ của bà đâu.
Dứt lời, Ngọc Diễm đang định cúp máy thì nghe thấy giọng nói nghiến răng ken két của Hà Cẩm.
Hà Cẩm Trần Ngọc Diễm, mày đừng tưởng rằng có Mạc Đình Lâm chống lưng là mày muốn làm gì cũng được. Tao sẽ không tha cho mày đâu. Động vào ai cũng được, động vào con gái tao thì mày cứ chờ đó nhận hậu quả đi.
Trần Ngọc DiễmVậy thì bà cũng nên biết, người khiến con gái bà bị điên là chính bà. Bà nên biết ơn vì tôi đã không đem những tấm hình “đẹp” hay đoạn video hôm đó lên mạng xã hội.
Hà Cẩm Cái đồ mất dạy! Ha, không phải mày rất muốn biết cái chết của mẹ mày hả? Tao tốt bụng nói cho mày biết, mày chính là kẻ gián tiếp hại chết mẹ mày đấy. Chậc, chỉ cần nhớ lại cảnh tượng mẹ cô ngã xuống đất, cả người đầy máu…
Ngọc Diễm vô thức gắt lên.
Trần Ngọc DiễmBà im miệng. Bà không xứng nhắc đến mẹ tôi.