Trò Chơi Đuổi Bắt Tình Yêu / Chương 39: Bị đánh
Trò Chơi Đuổi Bắt Tình Yêu
  • Dùng từ người lạ từng quen để hình dung mối quan hệ của cô và Mạc Đình Lâm lúc ấy cũng không sai.
  • Cho đến một hôm, Mạc Đình Lâm cuối cùng cũng chịu ngả bài với Ngọc Diễm. Anh ném cho cô thỏa thuận mua bán giữa anh và bố của cô. Bi kịch cũng bắt đầu từ hôm đó.
  • Bây giờ nghĩ lại chuyện quá khứ, trong đầu Ngọc Diễm bỗng xẹt qua cái gì đó, cô muốn nắm bắt nó nhưng rất nhanh đã biến mất.
  • Trần Ngọc Diễm
    Trần Ngọc Diễm
    Mạc Đình Lâm, anh và anh ấy trước đó đã từng quen nhau à?
  • Mạc Đình Lâm không lập tức đáp lời cô.
  • Sự im lặng của anh giống như đang ngấm ngầm thừa nhận cô đã nói đúng.
  • Gương mặt xinh đẹp của Ngọc Diễm thoáng chốc biến sắc.
  • Cô không ngốc ngược lại rất thông minh. Những gì Mạc Đình Lâm nói vừa rồi tất nhiên cô nhận ra có sự khác thường. Anh không trực tiếp nói thẳng cho cô nghe đáp án cô cần biết mà dùng những lời lẽ đơn giản bình thường nhất từng bước dẫn dắt cô đi đến đáp án cuối cùng. Mà anh biết thừa, đáp án đấy cô rất khó có thể chấp nhận. Xâu chuỗi lại tất cả những việc xảy ra năm đó, Ngọc Diễm cũng đã hiểu toàn bộ mọi chuyện rồi. Cô dường như đã hiểu vì sao Mạc Đình Lâm lại không muốn cho cô biết sự thật này rồi.
  • Cảm xúc của Ngọc Diễm lúc này không biết nên dùng từ gì để diễn tả nữa. Lượng tin tức phải tiếp nhận khiến cho cô nhất thời khó có thể chấp nhận nổi. Cô cảm thấy bản thân không khác gì một con rối mặc sức để cho bọn họ lợi dụng, điều khiển suốt một thời gian dài hoàn toàn ngu ngốc không hề biết gì. Cổ họng Ngọc Diễm giống như bị hóc xương vậy, nghẹn đắng lại. Phải mất một lúc lâu, cô mới lên tiếng, giọng nói hơi khàn.
  • Trần Ngọc Diễm
    Trần Ngọc Diễm
    Anh và Tề Hạo Minh không chỉ có quen biết, hai người còn có thù oán với nhau. Vậy nên, những vết thương năm đó là do Tề Hạo Minh gây ra. Ngày đó anh và anh ấy tranh chấp gay gắt không hoàn toàn là vì tôi. Mà anh nổ phát súng ấy là để đáp lễ lại kẻ đã làm anh bị thương…
  • Cô dừng lại một chút, trong mắt hiện lên sự do dự thoáng qua rồi tiếp tục cất tiếng.
  • Trần Ngọc Diễm
    Trần Ngọc Diễm
    Mạc Đình Lâm, anh thừa biết Tề Hạo Minh tiếp cận tôi là vì tôi đã cứu anh. Tại sao lại không nói cho tôi biết?
  • Những lời oán trách của cô chỉ đổi lại tiếng cười lạnh đầy trào phúng của Mạc Đình Lâm.
  • Mạc Đình Lâm
    Mạc Đình Lâm
    Cô sẽ tin, hửm?
  • Ngọc Diễm thần người.
  • Tự nhiên có một người lạ đến tiếp cận mình, rồi nói cho mình biết bản thân đang bị kẻ khác điều khiển, thử hỏi cô có tin không? Đáp án dĩ nhiên là không. Thậm chí cô còn nghi ngờ não kẻ đó có vấn đề.
  • Mạc Đình Lâm cũng hiểu điều này nên mới không nói cho cô biết sự thật.
  • Ngọc Diễm bỗng cảm thấy cuộc đời của mình quá thảm hại.
  • Cô bị bố ruột ghẻ lạnh trong chính căn nhà của mình, còn bị mẹ kế và em gái cùng cha khác mẹ tính kế khiến cho bố cô vứt bỏ đứa con gái là cô tự sinh tự diệt bên ngoài, tệ hơn nữa ông ta còn dùng cô làn vật trao đổi ngang giá với Mạc Đình Lâm. Cô vốn ngây thơ nghĩ rằng đoạn tình cảm của mình với Tề Hạo Minh là thuần khiết nhưng hóa ra đó chỉ là sự sắp đặt của anh ta để đối phó với Mạc Đình Lâm. Ha, chẳng trách Tề Hạo Minh lại có quen biết Hứa Vĩ Văn, anh ta đâu phải là nhân viên làm công ăn lương bình thường. Mà cô, lại là một món đồ chơi có giá trị để bọn họ mặc sức trêu đùa, chà đạp.
  • Hahahaaa, vậy mà suốt bốn năm trời Ngọc Diễm vẫn luôn tự trách, tự dằn vặt bản thân vì luôn nghĩ rằng vì cô Tề Hạo Minh mới xảy ra chuyện. Thậm chí ngày đó ở bệnh viện cô lựa chọn quay về bên cạnh Mạc Đình Lâm còn có ý nghĩ muốn trả thù cho anh ấy.
  • Rốt cuộc bọn họ có phải con người không? Tại sao có thể đối xử với cô còn không bằng sinh vật khác chứ!
  • Ngọc Diễm chợt bật cười, nụ cười thê lương đến cùng cực. Cười rồi lại khóc, tiếng khóc của cô khiến cho người đàn ông thấy cực kỳ nhói lòng.
  • Mạc Đình Lâm giơ tay lên, xót xa lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt thanh tú của cô. Anh biết ngay người phụ nữ này nếu biết được sự thật chắc chắn sẽ xù lông nhím, dùng gai nhọn đâm vào lòng anh mà.
  • Hết cách rồi, là do anh quá mềm lòng với cô nên mới nói ra sự thật này cho cô biết.
  • Ngọc Diễm bỗng nâng tay lên quệt nước mắt, rồi tát Mạc Đình Lâm mấy phát liên tục khiến anh đứng hình vài giây.
  • Trần Ngọc Diễm
    Trần Ngọc Diễm
    Đàn ông các người đều là loại súc vật không có tình người.
  • Sau đó cô đẩy anh ra, chạy lên phòng ngủ của mình đi vào trong phòng để quần áo, đem vali mở ra, định vơ hết đồ cho vào túi thì chợt khựng lại.
  • Những món đồ này, những bộ quần áo này, tất cả đều là của Mạc Đình Lâm mua cho cô, hoàn toàn không có thứ gì thuộc về cô hết.
  • Cô xoay người thì va phải lồng ngực tráng kiện của người đàn ông, cô muốn tránh lại bị anh mạnh mẽ siết vào lòng.
  • Ánh mắt Ngọc Diễm lúc này lạnh hơn bao giờ hết.
14
Chương 39: Bị đánh