Ti Mệnh ta chỉ hướng về nàng.... / Trong cơn say, nàng chỉ nhớ đến hình bóng hắn.
Ti Mệnh ta chỉ hướng về nàng....
  • Khi được yêu cầu kể về lý do đưa bạn đến con đường viết về fanfic và đồng nhân, tôi không thể không nhắc đến sự đam mê với phim ảnh và sự yêu thích vô tận đối với các tác phẩm và nhân vật yêu thích của mình...
  • Khi tôi còn nhỏ, tôi đã bắt đầu đọc các cuốn sách, xem phim và chơi trò chơi điện tử. Từ những thế giới hư cấu đó, tôi đã trải qua những cuộc phiêu lưu tuyệt vời và gặp gỡ những nhân vật đáng nhớ. Tuy nhiên, khi câu chuyện kết thúc, tôi thường cảm thấy hụt hẫng và khao khát những tình tiết tiếp theo. Đó là lúc tôi phát hiện fanfic.
  • Viết fanfic cho phép tôi không chỉ tiếp tục cuộc phiêu lưu của những nhân vật yêu thích mà còn đưa tôi vào vai trò của một tác giả. Tôi có thể sáng tạo ra những câu chuyện mới, mở rộng thế giới hư cấu và khám phá những khía cạnh chưa được khai phá. Điều này mang lại cho tôi niềm vui sáng tạo và tự do không gò bó.
  • Một lý do khác đưa tôi đến viết fanfic là sự kết nối với cộng đồng. Tôi đã tìm thấy một cộng đồng đam mê tương tự, những người có chung sở thích và tình yêu với những tác phẩm gốc. Chúng tôi chia sẻ ý tưởng, phân tích nhân vật và trao đổi ý kiến. Viết fanfic không chỉ là việc tạo ra câu chuyện mà còn là cách để tôi giao lưu, hợp tác và học hỏi từ những người khác. Bên cạnh đó, viết fanfic và đồng nhân cũng là một cách để tôi rèn kỹ năng viết lách.
  • Nói cụ thể hơn, chính kết cục của bộ phim “Tam sinh tam thế, thập lý đào hoa” đã làm cho tôi cảm thấy hụt hẫng. Cũng chính vì thế, tôi tập tành viết về fanfic vào năm lớp 9. Thời điểm này, tôi đối mặt với nhiều ý kiến tiêu cực từ bạn bè. Nào là: “Học hành đôi ba con chữ, bày đặt làm tác giả.” Hay: “Mày viết kết cục mới thì có thành phim không, hãy chấp nhận nó đi.” Và còn: “Thôi thôi... Viết ra mà dở tệ có mà bị cười vô bản mặt.” Tôi vẫn bỏ qua những ý nghĩ tiêu cực đó. Và vẫn muốn hoàn thành mục tiêu của bản thân. Trong phim, thứ làm tôi nuôi tiếc là: Ti mệnh luôn một lòng một dạ với Phượng Cửu, nhưng trong tim nàng chỉ tồn tại duy nhất hình bóng của Đông Hoa Đế Quân. Tuy Phượng Cửu chỉ có một khoảng thời gian ngắn ở trong phủ Ti Mệnh nhưng Ti Mệnh Tinh Quân lại nhớ rõ ràng là nàng không thích uống thuốc đắng. Từng cử chỉ thân mật, ân cần chăm sóc Phượng Cửu của Ti Mệnh khiến cho người xem tan chảy. Chỉ cần nàng thích, dù oái oăm đến cỡ nào, Ti Mệnh cũng sẽ làm theo....
  • Phượng Cửu
    Phượng Cửu
    “Ngài nói xem, ta một lòng với ngài, sao ngài không bận tâm đến ta vậy hả.”
  • Xoảng.
  • Nàng ném vò rượu xuống đất, mảnh vỡ văng ra tung toé... Nàng ngồi bệt xuống, bản thân không cầm lòng được mà rơi nước mắt...
  • Phượng Cửu
    Phượng Cửu
    “Ta yêu ngài nhiều đến như vậy, vẫn không thể cảm hoá được trái tim của ngài...”
  • Phượng Cửu nàng đã uống đến vò thứ tư, say đến nổi không thể phân biệt trời đất, cũng không thể phân biệt được người trước mắt là ai. Mê Cốc trước mặt nàng, từ khi nào đã biến thành hình dáng Đông Hoa – người trong lòng mà nàng hằng nhung nhớ...
  • Phượng Cửu
    Phượng Cửu
    “Ngài nói đi, ta chưa đủ tốt, hay ta chưa đủ xinh đẹp, khiến ngài động lòng ư?”
  • Nói xong, nàng định mở vò thứ năm, Mê Cốc liền cản lại:
  • Mê Cốc
    Mê Cốc
    “Không được, Phượng Cửu, cô say rồi. Không uống thêm nữa, cô cô sẽ trách phạt đấy!”
  • Khi giọng nói của Mê Cốc vang lên, hình ảnh Đông Hoa đã biến mất. Lúc này, nàng mới biết rằng, nàng quá nhớ nhung hắn, nên đã nhìn nhầm...
  • Phượng Cửu
    Phượng Cửu
    “Ta không say, ta phải đi tìm Đế Quân hỏi cho ra lẽ...”
  • Mê Cốc nói:
  • Mê Cốc
    Mê Cốc
    “Không được. Cô say rồi...”
  • Phượng Cửu
    Phượng Cửu
    “Say ư... Haha... Phượng Cửu ta nào biết say là gì. Ngươi ở đây canh động cho cô cô. Ta... Đi sớm... Về sớm.... Ngươi yên tâm...”
  • Nói xong, nàng nhanh chóng rời đi, không kịp đế Mê Cốc nói thêm gì...
  • Trong phút chốc, nàng đã ở trong khuôn viên của phủ Đế Quân...
  • Phượng Cửu
    Phượng Cửu
    “Đông Hoa, ngài đâu rồi...”
  • .....
  • Phượng Cửu
    Phượng Cửu
    “Ngài mau ra gặp ta đi... Đông Hoa, ta nhớ ngài...”
  • ....
  • Trong cơn say, nàng đã bộc bạch nỗi nhớ của mình, khắp cả khuôn viên văng vẳng tiếng của nàng...
  • Đông Hoa Đế Quân
    Đông Hoa Đế Quân
    “Đừng làm càn!”
  • Giọng nói trầm ấm vang lên, nàng liền quay lại. Đúng là Đông Hoa Đế Quân đang hiện hữu trước mặt nàng. Nàng khóc lóc oán trách:
  • Phượng Cửu
    Phượng Cửu
    “Ngài nói xem, ta chưa đủ tốt để ngài bận tâm sao?”
  • Đông Hoa Đế Quân
    Đông Hoa Đế Quân
    “Cô say rồi. Để ta đưa cô về.”
  • Phượng Cửu
    Phượng Cửu
    “Ta không say, ta còn nhớ được đường, tìm được đến chỗ ngài. Sao lại bảo ta say...”
  • Nàng bước đi loạng choạng, ngã nhào vào lòng hắn.
  • Thình thịch... Thình thịch.... Thình thịch...
  • Hắn dìu nàng, bỗng dưng tìm hắn lại đập loạn xạ...
  • Phượng Cửu
    Phượng Cửu
    “Ồ. Hoá ra tim ngài cũng đập bình thường. Nhưng sao ngài không chịu mở lòng với ta hả? Tại sao?”
  • Nàng vời nói vừa khóc, tay lại đấm thình thịch vào lòng hắn. Nàng là Đế cơ tương lai của Thanh Khâu. Nàng đã sớm vứt bỏ tôn nghiêm, lẽo đẽo, bám đuôi hắn. Chỉ thiếu điều quỳ xuống cầu xin hắn mở lòng với nàng. Cớ sao, hắn lại lạnh lùng đến thế.
  • Nàng ngước khuôn mặt đầm đìa nước mắt nhìn hắn. Còn gương mặt hắn vẫn lạnh lùng như băng. Hắn lạnh nhạt đáp.
  • Đông Hoa Đế Quân
    Đông Hoa Đế Quân
    “Xin lỗi. Ta không thể yêu cô.”
  • Phượng Cửu
    Phượng Cửu
    “Tại sao?”
  • Đông Hoa Đế Quân
    Đông Hoa Đế Quân
    “Ta là đế quân. Không thể yêu ai.”
  • Phượng Cửu
    Phượng Cửu
    “Đúng. Ngài không yêu ai, nhưng ngài yêu chúng sanh thiên hạ. Nhưng riêng ta, ngài không thể yêu... Quá bất công mà.... Quá bất công mà...”
  • Ti Mệnh dụng cách đó không xa. Không thể chịu đựng được cảnh người mình thương lại đau khổ vì một người khác. Rõ ràng là hắn đã hết lòng hết dạ với Phượng Cửu, cớ sao tim nàng lại chứa duy nhất hình bóng của Đông Hoa Đế Quân. Hắn tiến đến gần Phượng Cửu, dịu giọng nói:
  • Ti Mệnh
    Ti Mệnh
    “Bẩm Đế Quân, Phượng Cửu đã say, không phân biệt được đúng sai, mong ngài đừng trách phạt. Để ta đưa nàng ấy về...”
  • Đế Quân gật đầu. Hắn dìu nàng về phủ Ti Mệnh, đặt nàng nằm trên giường, hắn vội đi giặt khăn lau mặt cho nàng...
  • Ti Mệnh
    Ti Mệnh
    “Phượng Cửu, cô có bao giờ nghĩ đến ta chưa?”
  • Hắn vừa lau, vừa hỏi nàng. Còn nàng nữa tỉnh nữa mê, khóc lóc nói...
  • Phượng Cửu
    Phượng Cửu
    “Ti Mệnh. Ngài nói xem, ta có xấu không?”
  • Hắn lắc đầu.
  • Phượng Cửu
    Phượng Cửu
    “Ta có xinh đẹp không?”
  • Hắn gật đầu.
  • Phượng Cửu
    Phượng Cửu
    “Vậy tại sao Đông Hoa không mở lòng với ta?”
  • Nghe đến câu hỏi này, hắn không biết phải nên trả lời như thế nào...
  • Ti Mệnh
    Ti Mệnh
    “Ta... Ta...”
  • Phượng Cửu
    Phượng Cửu
    “Ta sao... Ngài nói ta xem, Ti Mệnh?”
  • Ti Mệnh
    Ti Mệnh
    “Vậy sao nàng không thử mở lòng với ta, dù chỉ một lần?”
  • Phượng Cửu dường như bừng tỉnh. Trong lòng nàng bây giờ chỉ có mỗi Đông Hoa, làm sao có thể chứa hình bóng ai khác?
  • Phượng Cửu
    Phượng Cửu
    “Ngài đang đùa ta đúng không?”
  • Ti Mệnh
    Ti Mệnh
    “Không. Ta đang nói sự thật...”
  • Phượng Cửu
    Phượng Cửu
    “Không nói nữa. Ta mệt rồi. Muốn nghỉ một lát.”
  • Nàng nằm xuống giả vờ ngủ.
  • Thực ra, tấm lòng của Ti Mệnh nàng hiểu rõ, nhưng nàng vốn chỉ xem hắn là bạn. Cái thứ tình cảm nàng đối với hắn chỉ là bạn, không hơn không kém. Hắn đối tốt với nàng, chỉ cần nàng nói thích hắn đều theo ý nàng. Những thứ nàng ghét hắn nhớ rõ mồn một. Nàng ghét uống thuốc đắng, nàng thích ăn kẹo ngọt, tính tình nàng chẳng khác gì trẻ con. Nhưng những thứ thuộc về nàng, hắn đều yêu, đều ghi nhớ.
  • Ti Mệnh rời đi, nước mắt nàng lại tuôn ra. Nàng ước rằng, Đế Quân mở lòng với nàng, dù chỉ một chút thôi cũng được. Nhưng trái tim Đông Hoa sao lại đông cứng không khác gì băng lạnh. Nàng không có cách nào cảm hoá trái tim ấy.
14
Trong cơn say, nàng chỉ nhớ đến hình bóng hắn.