Ti Mệnh ta chỉ hướng về nàng.... / Khoảng thời gian đẹp đẽ.
Ti Mệnh ta chỉ hướng về nàng....
  • Nàng lại trở về Thanh Khâu, dành thời gian để suy nghĩ. Là Đế cơ tương lai của Thanh Khâu, nàng không thể, nàng không thể bỏ sĩ diện để chạy theo Đông Hòa mãi. Nhưng nàng cũng không thể nào buông bỏ đoạn tình cảm này...
  • Có lẽ, lịch kiếp là cách duy nhất nàng có thể tạm rời xa Đông Hoa, cũng có thể, nhờ lần này mà nàng quên được hắn...
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Ở hạ giới, tiếng khóc oe oe của đứa trẻ xuyên qua màn đêm yên tỉnh.
  • Lạ thay, trán đứa bé vừa sinh ra đã có dấu vết hoa phượng vỹ. Điều này khiến song thân của đứa bé kinh ngạc.
  • - Nàng nhìn xem, giữa trán nhi tử chúng ta có vết bớt lạ....
  • - Đúng thật. Quả là lạ. Trông rất giống cánh hoa phượng vỹ. Con bé sinh ra là con thứ chín trong nhà, lại có một vết bớt hình hoa phượng, thiếp nghĩ chúng ta lấy tên Phượng Cửu, chàng thấy thế nào?
  • Nam nhân kia cũng thấy hài lòng với cái tên này. Nên đặt tên đứa bé là Phượng Cửu.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Đứa bé ấy chính là Phượng Cửu. Nàng đã chọn cách lịch kiếp để có thể tạm xa Đế Quân một thời gian. Tin này nhanh chóng truyền đến tai Ti Mệnh. Hắn vội sắp xếp ổn thoả mọi thứ rồi tìm đến nàng...
  • Năm lên năm, vì đông con nên phụ mẫu nàng không có khả năng nuôi thêm nàng. Chỉ đành ngậm ngùi bán đi đứa con thơ tội nghiệp. Vừa hay, hắn đến kịp lúc, nên đưa nàng về nuôi...
  • Phượng Cửu
    Phượng Cửu
    "Thúc thúc đẹp trai. Cửu Cửu ăn rất nhiều. Thúc có nuôi nổi không?"
  • Ti Mệnh
    Ti Mệnh
    "Nổi, ta nuôi Cửu nhi cả đời cũng không sao."
  • Phượng Cửu
    Phượng Cửu
    "Oa. Thúc nhiều tiền quá. Vậy là Cửu Cửu không phải chịu đói nữa rồi."
  • Nghe câu này của nàng, hắn cũng biết được rằng thời gian qua nàng đã sống thiếu thốn. Chỉ cần nàng ở cạnh hắn, thứ gì nàng muốn, hắn cũng đều nghe theo.
  • Phượng Cửu khi ở thiên giới xinh đẹp động lòng người, còn bây giờ, nàng trong hình dạng một đứa bé năm tuổi, vô tư ngấu nghiến chiếc bánh bao nhỏ cũng rất đáng yêu. Khiến hắn không kìm lòng được, bế nàng lên và hôn lên má phúng phính của nàng.
  • Phượng Cửu
    Phượng Cửu
    "Ơ. Sao Thúc lại hôn Cửu Cửu? Mẫu thân dặn Cửu Cửu: nam nữ thụ thụ... Thụ thụ.... Cửu Cửu quên mất rồi..."
  • Phượng Cửu vừa gãi đầu, vừa cố nhớ. Với trí nhớ của một đứa bé năm tuổi, không thể nhớ nhiều đến vậy. Hành động đáng yêu này vừa hay lọt vào tầm mắt hắn. Khiến hắn phì cười...
  • Ti Mệnh
    Ti Mệnh
    "Ha ha... Nam nữ thụ thụ bất thân. Thúc nói đúng chứ Cửu nhi?"
  • Phượng Cửu
    Phượng Cửu
    "Đúng đúng. Thúc nói không sai!"
  • Hắn xoa đầu nàng, rồi nói:
  • Ti Mệnh
    Ti Mệnh
    "Đứa trẻ ngốc, Thúc và Cửu nhi không phải dạng nam nữ như mẫu thân con nói. Ta là thúc của con, là người thân của con. Ta hôn má con, giống như mẫu thân cũng muốn hôn lên má con vậy đó."
  • Tuy nói ra vậy, nhưng trong tâm trí hắn thầm nghĩ: Nữ nhân ngốc, nàng vì hắn mà bỏ cả thể diện. Nhưng chưa từng ngoái đầu lại, sau lưng nàng luôn có một người chờ đợi nàng mà...
  • Phượng Cửu
    Phượng Cửu
    "Thúc... Các bạn ấy bắt nạt Cửu Cửu. Thúc làm chủ cho Cửu Cửu đi. Hu hu...."
  • Hắn đang xử lý đống công việc đang còn ùn tắc. Nghe tiếng khóc của nàng, hắn vội buông ngòi bút xuống, đi đến bên nàng ân cần hỏi han....
  • Ti Mệnh
    Ti Mệnh
    "Cửu Nhi nói chỉ ra nghe. Là ai bắt nạt Cửu nhi của ta?"
  • Nàng ngồi bệt xuống đất, hai tay dụi dụi vào hai mắt, làm nũng với hắn.
  • Phượng Cửu
    Phượng Cửu
    "Là bạn to béo trong lớp Cửu Cửu. Bạn ấy nói Cửu Cửu không ngoan nên phụ mẫu vứt bỏ Cửu Cửu. Bạn ấy còn lôi tóc Cửu Cửu, còn giành kẹo của Cửu Cửu nữa. Hu hu..."
  • Phượng Cửu trong hình hài của một bé gái năm, sáu tuổi liên tục nhõng nhẽo với hắn. Hắn không hề chán ghét còn cảm thấy rất muốn cưng chiều nàng...
  • Kể từ hôm hắn đưa nàng đến lớp, cậu nhóc có dáng người to lớn kia đã luôn tỏ vẻ khó chịu với Cửu Cửu của hắn. Miễn là cậu bé đó không động đến nàng, thì hắn sẽ không làm gì cậu bé. Nhưng hôm nay, cậu bé đó dám ăn hiếp người mà hắn luôn đặt tâm tư vào, xem ra, hắn không dạy cho cậu bé một bài học là không được.
  • Từ một Ti Mệnh lạnh lùng, ít quan tâm đến chuyện không liên quan đến hắn. Mà bây giờ, hắn đã trở thành một kẻ nhỏ nhen, chấp nhặt chuyện nhỏ chỉ vì nàng...
  • Hắn thà là kẻ nhỏ nhen, chứ không thể để Cửu Cửu của hắn bị ức hiếp mãi. Hắn cùng Phượng Cửu đi tìm cậu bé đó.
  • Cậu nhóc đang chơi với đám bạn nhỏ ở một góc cây, liền bị hắn gọi lại.
  • - Thúc Thúc. Người gọi ta có chuyện gì sao?
  • Ti Mệnh
    Ti Mệnh
    "Là ngươi ức hiếp Tiểu Cửu nhà ta?"
  • Cậu nhóc vội lắc đầu phản bác.
  • - Sai rồi. Ta không ức hiếp, ta chỉ nói sự thật. Phượng Cửu bị mẫu thân đuổi đi vì không ngoan, đúng không nhỉ?
  • Cậu bé quay đầu lại nhìn đám trẻ, đám trẻ đó gật đầu đồng thanh đáp:
  • - Đúng. Đúng.
  • Ti Mệnh
    Ti Mệnh
    "Thế tại sao ngươi lại kéo tóc Tiểu Cửu nhà ta, còn giành kẹo của Tiểu Cửu?"
  • Cậu nhóc lúc này không thể chối cãi, liền tìm cớ để chối tội...
  • - Thì... Thì ta...
  • Ti Mệnh
    Ti Mệnh
    "Ngươi không nói được chứ gì? Vậy thì để ta nói thay. Ngươi nghĩ rằng Tiểu Cửu không có người thân nên ngươi cả gan ức hiếp? Nên nhớ, ta là thúc của Cửu Cửu, không ai được động vào Cửu Cửu nhà ta."
  • Hắn nói xong, phất tay áo, lập tức cậu nhóc bị treo ngược lên cây. Hắn bế tiểu cửu rời đi. Không quên để lại câu nói:
  • Ti Mệnh
    Ti Mệnh
    "Hãy ở đó và suy ngẫm những gì đã làm với Tiểu Cửu nhà ta."
  • Nàng ở trong lòng hắn, cười khúc khích, tỏ vẻ hài lòng.
  • Phượng Cửu
    Phượng Cửu
    "Thúc thúc. Thúc thúc giỏi quá. Cửu Cửu thương thúc nhất!"
  • Hắn xoa đầu nàng, rồi nói:
  • Ti Mệnh
    Ti Mệnh
    "Ta sẽ không để ai bắt nạt Cửu Nhi của ta."
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Năm tháng trôi qua, nàng lớn dần, càng ngày càng xinh đẹp. Còn hắn vẫn giữ nguyên hình dáng, khiến nàng có chút hoài nghi.
  • Phượng Cửu
    Phượng Cửu
    "Thúc Thúc. Tại sao thúc không già đi... À không... Tại sao thúc không có chút thay đổi, mà trẻ mãi vậy ạ?"
  • Hắn vẫn ôm nàng vào lòng như mọi khi, chậm rãi nói:
  • Ti Mệnh
    Ti Mệnh
    "Ta không già đi vì muốn đợi Cửu Cửu?"
  • Nàng ngạc nhiên trước lời nói của hắn, liền hỏi lại:
  • Phượng Cửu
    Phượng Cửu
    "Thúc đợi Cửu Cửu. Để làm gì?"
  • Hắn để nàng ngồi thẳng dậy, hai mặt đối diện nhau, hắn bộc bạch:
  • Ti Mệnh
    Ti Mệnh
    "Tiểu Cửu. Ta đợi nàng. Đợi ngày nàng làm thê tử của ta. Ta đợi rất lâu để được nói câu này. Nàng có đồng ý làm thê tử của ta không?"
  • Làm sao có thể. Hắn là thúc của nàng mà. Trước giờ, nàng và hắn thân thiết, nhưng đó không phải là tình cảm nam nữ lứa đôi. Điều này khiến cho nàng bàng hoàng.
  • Phượng Cửu
    Phượng Cửu
    "Thúc thúc. Làm sao có thể chứ... Người là thúc của con cơ mà..."
  • Hắn biết, nàng khó lòng mà chấp nhận điều này. Hắn cố gắng giải thích, mong rằng nàng hiểu cho hắn...
  • Ti Mệnh
    Ti Mệnh
    "Ta không cùng máu mủ với nàng, chỉ nhận nuôi nàng từ bé. Từ bé đến giờ, người ở cạnh nàng là ta, người chăm sóc nàng cũng là ta. Người đòi lại công bằng cho nàng cũng chỉ có mình ta, tại sao điều này là không thể?"
  • Phượng Cửu
    Phượng Cửu
    "Nhưng..."
  • Ti Mệnh
    Ti Mệnh
    "Ta yêu nàng là thật. Dù ở Thanh Khâu, Thiên Giới hay hạ giới, ta vẫn yêu nàng, tình cảm này không hề thay đổi. Hãy cho ta cơ hội ở bên nàng lúc này..."
  • Hắn nói vậy, nàng cũng xuôi lòng. Ở Thiên giới, hắn tìm mọi cách nhưng vẫn không thể ở cạnh bên nàng. Giờ đây, ở hạ giới, nàng chỉ thuộc về một mình hắn. Chỉ một mình hắn mà thôi. Sau này, nếu nàng có nhớ đến khoảng thời gian lịch kiếp, dù có giận hắn. Hắn cũng đã mãn nguyện vì đã được ở cạnh nàng, hắn không hối tiếc....
14
Khoảng thời gian đẹp đẽ.