Tiểu nha hoàn này là vợ của ta
  • Tên: Nhược An Hạ
  • Tuổi: 17
  • Hoàn cảnh: Xuyên không về thời cổ trang sống trong thân phận của cô tiểu thư bị đám hắc y nhân sát hại. Mười mấy năm sau cô chở thành một mỹ nhân. Một tay gây dựng và quản lý một phái giáo.
  • Tên: Trấn Thành Vương
  • Tuổi: 23
  • Hoàn cảnh: là Trấn Thành Vương, dưới một người trên vạn người. Văn võ xong toàn, có khuôn mặt anh tú khiến nhiều cô gái mê mẩn.
  • Ánh sáng yếu ớt từ từ soi sáng gương mặt nhỏ bé đang tái nhợt, dưới nền đất là hình ảnh của một nữ hài tử yếu ớt hai mắt nhắm liền nằm bất động:
  • Mẹ
    Mẹ
    Nhược nhi…nhược nhi của ta.
  • Bên cạnh là nữ nhân đã trạc tuổi không ngừng ôm lấy cô mà khóc than. Nhược An Hạ cảm thấy cả người mệt mỏi, mơ hồ nghe tiếng khóc thê lương. Hai mặt cô trĩu nặng từ từ mở ra, kí ức cũng chợt ùa về.
  • Nhược An Hạ vốn là sinh viên tốt nghiệp trường Đại học mỹ thuật kiến trúc. Vì tiền mà cô nhận lời tới một nơi kì bí, liều lĩnh ở lại đó phác họa lại, lưu tích nơi đó. Vì thù lao nhận được khá lớn nên cô quyết định tới, nhưng tiền công còn chưa kịp nhận thì đã bị người khác sát hại.
  • Nàng cứ tưởng khi mình tỉnh lại, bản thân sẽ phải xuống địa ngục. Nhưng không ngờ tình cảnh trước mặt lại làm nàng ngạc nhiên và cũng không thể tin nổi
  • Mẹ
    Mẹ
    Nhược nhi…con…con còn sống?
  • An Hạ nhìn nữ nhân trước mắt mình ăn mặc có phần khác thường, nói chính xác đó là trang phục của thời cổ đại mà nàng thường thấy trên phim ảnh. Người này quả thật rất xinh đẹp chỉ là sắc mặt có phần nhợt nhạt, hai mắt vì khóc quá nhiều đã tấy đỏ:
  • Mẹ
    Mẹ
    Nhược nhi, con còn sống, vậy tốt quá rồi, hãy nghe lời mẫu thân mau trốn đi.
  • Nhược An Hạ đưa mắt nhìn nữ nhân trước mắt mình rồi nhìn lại thân thể nàng hiện tại. Nàng thân người nhỏ nhắn, bản thân biến thành một đứa trẻ. Bỗng chốc trong kí ức của nàng hiện lên một đoạn kí ức vốn không phải của cô, nhưng mảng kí ức này thật sự rất mơ hồ. Có thể là do chủ của thân xác này quá nhỏ nên vẫn chưa hiểu được nhiều chuyện. Nàng mơ hồ suy đoán tình cảnh hiện tại của bản thân, Nhược An Hạ nhíu đôi lông mày lại đưa mắt dò xét xung quanh:
  • “Xuyên không rồi sao”
  • Mẹ
    Mẹ
    Nhược nhi, con mau chóng theo Tả Lưu rời khỏi nơi này đi.
  • Nàng thái độ gấp gáp của nữ tử kia, trong lòng thoáng lên một ý nghĩ. Nhược An Hạ nắm lấy tay của bà và nói:
  • Nhược An Hạ
    Nhược An Hạ
    Mẫu…mẫu thân, người không đi cùng con sao?
  • Mẹ
    Mẹ
    Nhược nhi, con hãy nghe ta nói, con phải chạy trốn thật xa. Sau này, nếu như mọi chuyện ổn thỏa thì mẫu thân có chết cũng cam lòng.
  • Nhược An Hạ
    Nhược An Hạ
    Không được… người phải đi cùng con
  • Nữ nhân trước mặt tự xưng là mẫu thân của cô tên là Vũ Hạ Liên, lúc này cả hai mắt nàng đã ướt đẫm một tầng nước mắt. Bà ấy dứt khoát gọi tên một nam tử tuổi trung niên, ra lệnh cho hắn ôm An Hạ rời đi:
  • Mẹ
    Mẹ
    Nhược nhi, con phải sống thật tốt
  • Nhược An Hạ
    Nhược An Hạ
    Mẫu thân…
  • Nhược An Hạ chợt cảm thấy lồng ngực mình đau như thắt lại, tuy người phụ nữ trước mặt không phải mẫu thân của cô nhưng có lẽ do đây là mẫu thân của thân thể này nên dưới tình cảnh chia li khó kìm được nỗi đau lòng mà rơi lệ.
  • Người nam nhân tên Tả Lưu ôm lấy nàng, dùng khinh công đưa nàng rời khỏi nơi đó. Nàng được ôm đi không lâu, khi ngoảnh mặt lại nơi đó đã bùng cháy lớn, người ở nơi đó có lẽ vĩnh viễn sẽ không còn nữa.
  • Mặc kệ cho An Hạ có khóc đòi quay trở lại cứu mẫu thân thì Tả Lưu vẫn không nói lời nào, trong mắt thoáng qua vẻ u buồn, tiếp tục ôm nàng phi ngựa thật nhanh trong đêm đen vượt ngàn dặm, nhanh chóng thoát khỏi nơi này.
  • Nhược An Hạ cảm thấy trong người mệt mỏi mà trong vô thức ngủ thiếp đi. Đến khi cô tỉnh lại Tả Lưu vì đánh nhau với hắc y nhân mà toàn thân đầy máu. Trên đất thi thể của bọn chúng cũng không ít.
  • Lần đầu tiên trong đời nàng chính mắt chứng kiến cảnh chết chóc, khốc liệt đến như vậy. An Hạ sợ hãi cả người đến tê cứng, da đầu tê dại.
  • Mẹ
    Mẹ
    Mau chạy đi
  • Tả Lưu hai mắt nhuộm đỏ màu máu tươi ướt hết một mảng quần áo, thúc giục nàng. Hắn đã nhận lệnh chủ tử bảo vệ An Hạ thì dù có chết cũng sẽ bảo toàn tính mạng của nàng.
  • Nhược An Hạ
    Nhược An Hạ
    Còn không mau chạy.
  • Tả Lưu hét lớn khiến nàng càng thêm phần sợ hãi, An Hạ cũng tự mình ý thức được mục tiêu của chúng, chính là cô. Nếu cô không chạy thì chỉ e là sẽ không còn cơ hội được sống. Đúng vậy, kiếp trước nàng cư nhiên vẫn còn trẻ mà đã phải chết, lần này ông trời cho nàng cơ hội được sống nhất định phải chân quý, không thể chết dễ dàng được.
  • Nhược An Hạ cố gắng chấn tĩnh lại cảm giác sợ hãi lúc này, gương mặt hướng về hướng Tả Lưu nói lớn:
  • Nhược An Hạ
    Nhược An Hạ
    Kiếp này ta nợ ông…kiếp sau ta sẽ trả
  • Nàng nói xong nhìn thân thể Tả Lưu cả người đẫm máu một lần cuối. Hắn quả thật bị thương không hề nhẹ, cũng không thể trụ được lâu thêm nữa. An Hạ dùng hết sức lực chạy thật nhanh về phía con đường nhỏ trước mắt, mạng sống hiện tại của nàng chỉ có thể do nàng giữ lấy.
  • Nhược An Hạ cứ thế dùng mọi ý trí và sức lực yếu ớt của mình chạy mãi, chạy mãi. Đám hắc y nhân phía sau vẫn đang lùng xục tìm kiếm, An Hạ chạy mãi cho đến khi trước mắt nàng hiện ra một cổng thành rất lớn. Nàng nhanh chóng hòa vào đám đông nhiều người đi lại kia ẩn trốn.
  • Phụ 1
    Phụ 1
    Nó đâu rồi
  • Phụ 1
    Phụ 1
    Chia nhau ra tìm, phải tìm thật kỹ không được kinh động đến quan binh.
  • Phụ 1
    Phụ 1
    Rõ …
  • Thân thể nàng nhỏ bé bèn nhân cơ hội lẻn vào một góc khuất, An Hạ ngồi bên trong một cái rọ lớn chứa đầy rơm, nàng đem rơm phủ lên người mình để che đậy. Cả người sợ hãi đến run rẩy tay chân, chỉ mong bọn chúng không thể tìm được cô.
  • An Hạ ngồi im nặng như thế chờ thời gian trôi dài vô tận, trong lòng cô không ngừng lo lắng và đề phòng, An Hạ từ từ đưa gương mặt tái nhợt nhìn ra bên ngoài.
  • Thì ra trời đã tối, ngoài đường không một bóng người qua lại. Nàng suy nghĩ hồi lâu cũng quyết định rời khỏi nơi đó. Cô ngửa mặt lên trời than lớn:
  • Nhược An Hạ
    Nhược An Hạ
    Ông trời ơi, ta hận ông.
  • Rõ ràng kiếp trước chỉ vì kiếm tiền thôi mà sao bắt nàng một đi không trở lại. Đến kiếp này còn sống lại bị kẻ khác truy sát. Sau tiếng kêu than thấu trời xanh kia của An Hạ, rốt cuộc ông trời cũng nghe được mà trút mưa xuống.
  • Nhược An Hạ một thân một mình không nơi nương tựa, ướt sũng cả người tấp thân mình vào một góc nhỏ. Thân thể không ngừng run rẩy, răng siết chặt vào nhau. Cả người vừa lạnh vừa đói đến ngất đi.
14
Chương 1.