Thời điểm nguy hiểm của Seventeen / Hãy nghe tôi giải thích.
Thời điểm nguy hiểm của Seventeen
  • "Em yêu, anh tới đây~" Hebe mở cửa nói với người bên trong.
  • Lúc này Từ Minh Hạo đang ở trước bàn trà đọc sách, thấy Hebe tới liền tươi cười.
  • Hebe đi lên phía trước, quyến rũ ngồi ở trên bàn trà đối với Từ Minh Hạo, dùng tay phải nhẹ nhàng nâng lên cằm của hắn, cũng mang theo khiêu khích ngữ khí nói ra "Có hay không nhớ ta a?"
  • Khóe miệng Từ Minh Hạo hơi nhếch lên, sau đó bắt lấy tay cô, nghiêng người về phía trước hôn lên môi Hebe, hai người ôm, ngọt ngào hôn.
  • Nhưng cửa đóng đột nhiên bị mở ra, Thôi Hàn Suất há to miệng, không nhúc nhích.
  • Từ Minh Hạo cùng Hebe đồng thời nhìn về phía hắn, cũng có chút giật mình.
  • Hai người các ngươi? Khi nào? "Thôi Hàn Suất kinh ngạc nửa ngày mới hỏi một câu này.
  • Vernon, anh nghe tôi giải thích.
  • Sao, chúng ta không thể ở bên nhau sao? "Hebe cắt ngang Từ Minh Hạo, dùng thái độ hơi cao ngạo chất vấn Thôi Hàn Suất.
  • "OK, các ngươi tùy ý, ta sẽ không nói ra, hơn nữa ta cái gì cũng không thấy!"Thôi Hàn suất làm một cái đem miệng kéo khóa kéo động tác sau đó rời đi.
  • Ngày đầu tiên ở bên nhau đã bị phát hiện, ha ha. "Từ Minh Hạo nhịn không được nở nụ cười.
  • "Em không sao cả, em thích ở bên anh, chúng ta tiếp tục đi~" Hebe nói xong lại hôn Từ Minh Hạo.
  • Hình ảnh vừa chuyển, Lý Thạc Mân lái xe đưa Doãn Ngôn Dịch đến biệt thự tư nhân của mình, nhưng dọc theo đường đi hai người đều không nói gì, Doãn Dịch Ngôn tựa hồ còn có một chút tức giận.
  • Được rồi, cậu đừng bực bội, Boss nói cũng không phải không có đạo lý. "Lý Thạc Mân và Doãn Ngôn Dịch ngồi trên sô pha.
  • "Ngay cả ngươi cũng nói như vậy... Nhưng ta chính là nhìn không quen những cảnh sát kia a, chẳng lẽ ở trong mắt bọn họ mạng của ca ta không phải là mạng sao!"
  • "Ngôn Dịch, cậu đừng suy nghĩ chuyện đã qua, tuy rằng tôi hiểu tâm tình của cậu, nhưng cậu càng để ý chuyện này tổn thương đối với cậu lại càng lớn, buông xuống đi, còn có tôi ở bên cạnh cậu." Lý Thạc Mân nắm tay Doãn Ngôn Dịch nghiêm túc nói.
  • Em... biết rồi, không xứng đáng, Thạc Mân Âu Ba, có bạn gái như em nhất định anh mệt chết đi được, nhưng em thật sự rất nhớ anh trai, rất muốn gặp lại anh ấy. "Doãn Dịch Ngôn đột nhiên chảy nước mắt, Lý Thạc Mân ôm bả vai cô, an ủi cô.
  • Ngày hôm sau, một nam nhân trẻ tuổi mặc âu phục màu đen đeo kính râm, toàn thân tản ra khí chất cao quý đi vào khách sạn.
  • Anh về rồi! Anh, nhiệm vụ kết thúc chưa?
  • Hoan nghênh trở về, Viên Hữu~"Hebe cũng cười nói.
  • "Ân, ta hoàn thành nhiệm vụ đã trở về, các ngươi mấy ngày nay trôi qua thế nào?"
  • "Đương nhiên rất tốt, ngươi thì sao, có hay không đi dạo, mua chút gì vật kỷ niệm trở về?"
  • Anh cảm thấy tôi là loại người đó sao? Nhưng lúc không có việc gì thì nhìn phong cảnh bên kia một chút.
  • Ha ha, thế nào, buổi tối định ăn một bữa sao?
  • "Đương nhiên, ta trước đi xem các huynh đệ của ta, buổi tối gặp!" nói xong, Toàn Viên Hữu trực tiếp đi seventeen được chuyên dụng phòng nghỉ.
  • "Các con, ta đã trở lại!"
  • Anh Viên Hữu! "Mấy người trong phòng nghỉ hướng anh hô.
  • Ừ, nhưng sao không thấy Lý Xán, Thạc Mân và anh Thắng Triệt?
  • Xán đi chấp hành nhiệm vụ, rất nhanh sẽ trở về. "Quyền Thuận Vinh hồi đáp.
  • Vậy Thạc Mân và anh Thắng Triệt thì sao?
  • "Có việc riêng, xin nghỉ vài ngày!"
  • Việc riêng? Việc riêng gì?
  • Mấy người nhìn nhau cười nói: "Còn có thể có việc riêng gì, đương nhiên là bởi vì nữ nhân rồi!"
  • Phụ nữ? Anh Thắng Triệt khi nào thì có phụ nữ?
14
Hãy nghe tôi giải thích.