Thế Giới Phù Thuỷ / Xuyên vào thế giới phép thuật.
Thế Giới Phù Thuỷ
  • Lạc Mễ là một cô gái mắc bệnh tim bẩm sinh. Từ khi mới sinh ra cơ thể đã cực kì yếu ớt, phần lớn thời gian đều nằm trong bệnh viện. Cô luôn muốn được sống như những người bình thường ngoài kia. Được đi chơi, nô đùa, rồi đi học nữa.
  • Người con gái có làn da trắng bệch ngồi trên giường bệnh. Đôi mắt chăm chú nhìn những người đang vui chơi vận động trong cái sân lớn đằng kia. Giống như cảm nhận được niềm vui của bọn họ mà vô thức cười mỉm.
  • Y tá
    Y tá
    Bệnh nhân Lạc Mễ, đến giờ uống thuốc rồi.
  • Lạc Mễ đưa mắt nhìn cô y tá đang vặn hộp thuốc, lấy ra vài viên con nhộng xanh đỏ đưa cho cô. Còn đi qua chiếc máy lọc nước gần đó hứng đầy một cốc nước rồi quay lại, y tá nhẹ nhàng đặt cái cốc vào tay Lạc Mễ.
  • Cô cụp mắt đếm những viên thuốc đủ màu trên tay. Uống hết đám thuốc này thì sao chứ? Chỉ kéo chút hơi tàn này thì có ích gì?
  • Y tá
    Y tá
    Em mau uống đi nào. Ngoan ngoãn uống xong rồi nằm nghỉ nhé.
  • Lạc Mễ
    Lạc Mễ
    Vâng.
  • Miệng Lạc Mễ đồng ý nhưng sau khi y tá quay người đi cô liền lén lút giấu những viên thuốc đó. Để không bị phát hiện cô còn giả vờ uống hết cốc nước.
  • Cô y tá làm xong chức trách của mình thì nhanh chóng rời đi. Cô còn phải phát thuốc cho rất nhiều phòng nữa, giờ uống thuốc cần đúng giờ nên cô không thể chận trễ.
  • Lạc Mễ biết cô không còn nhiều thời gian nữa nên mới giấu số thuốc kia đi. Thà cứ để cô ra đi bây giờ sẽ tốt hơn. Không trở thành gánh nặng gia đình, ba mẹ cũng bớt phải lo nghĩ nhiều. Nhìn mái tóc của ba và mẹ đều bạc dần theo tháng năm, Lạc Mễ nhìn mà lòng đau như cắt.
  • Từ trước tới giờ cô đều biết, nhưng cô lại sợ hãi cái chết. Đến bây giờ cô đã suy nghĩ tốt rồi, cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn. Lạc Mễ lấy giấy bút ra muốn viết lời xin lỗi với ba mẹ trước khi cô từ biệt.
  • Lạc Mễ
    Lạc Mễ
    Lạc Mễ, mày phải mạnh mẽ lên. Sao nước mắt cứ rơi vậy nè?
  • Cô tự an ủi chính mình nhưng có làm thế nào nước mắt cũng không ngừng rơi. Tay viết thư run run làm chữ cô nghệch ngoặc. Từng giọt nước mắt rơi xuống thấm nhoè chữ viết trang giấy.
  • Lạc Mễ
    Lạc Mễ
    A… nhoè hết chữ rồi, không biết ba mẹ có đọc được không đây?
  • Viết xong, Lạc Mễ gấp gọn trang giấy để trong ngăn kéo tủ. Cô còn cố ý để khép hờ sợ người thân tìm không được.
  • Lạc Mễ
    Lạc Mễ
    Vậy là có thể ngủ một giấc rồi.
  • Dù cô nói ngủ nhưng đôi mắt lại không thể nhắm lại được. Những kỉ niệm từ thời còn bé xíu cứ ngỡ rằng đã quên mất đột nhiên ùa về. Như một thước phim quay chậm bắt đầu chiếu từ khi cô bắt đầu có nhận thức.
  • Bây giờ Lạc Mễ chỉ buồn bã nhưng cô không hối hận. Đáng nhẽ cô phải quyết định từ sớm mới đúng.
  • Kéo chăn bao bọc toàn thân lại. Lạc Mễ giống như chìm vào thế giới của mình. Càng ngày những hình ảnh trong đầu càng mờ nhạt dần. Trái tim Lạc Mễ đập càng mãnh liệt. Cô cảm thấy khó thở cùng kiệt sức. Có lẽ… đã đến lúc cô rời xa thế giới này rồi.
  • Mẹ Lạc Mễ
    Mẹ Lạc Mễ
    Lạc Mễ, con nhìn xem hôm nay mẹ mua gì cho con này.
  • Mẹ Lạc Mễ
    Mẹ Lạc Mễ
    Lạc Mễ!
  • Mẹ Lạc Mễ
    Mẹ Lạc Mễ
    Bác sĩ! Bác sĩ đâu rồi?
  • Mẹ Lạc Mễ
    Mẹ Lạc Mễ
    Con gái tôi làm sao thế này?
  • Mẹ Lạc Mễ hốt hoảng nhìn con gái đang lên cơn co giật. Bà nhanh chóng gọi bác sĩ đến phòng khám. Vừa nói vừa khóc lóc cầu xin hãy cứu lấy đứa con gái tội nghiệp của bà.
  • Ngay lập tức Lạc Mễ được đưa tới phòng cấp cứu. Bóng đèn đỏ được thắp sáng lên tình hình bên trong không biết như thế nào.
  • Ba Lạc Mễ cũng nhanh chóng tới bệnh viện. Nhìn dáng vẻ của ông chắc chắn vừa nghe tin liền từ công ty chạy tới đây. Thấy mẹ Lạc ngồi khóc ở bên ngoài cũng đến bên an ủi.
  • Ba Lạc Mễ
    Ba Lạc Mễ
    Con gái nhà chúng ta phúc lớn mạng lớn. Sẽ không sao đâu, em đừng lo lắng quá.
  • Mẹ Lạc Mễ
    Mẹ Lạc Mễ
    Nhưng mà đây là lần đầu tiên em thấy con bé như vậy.
  • Mẹ Lạc nước mắt dàn dụa tựa vào vai chồng. Bây giờ bà chỉ mong trời phật hiển linh giúp đỡ con gái bà tai qua nạn khỏi.
  • Ba Lạc Mễ
    Ba Lạc Mễ
    Sẽ không có chuyện gì.
  • Mẹ Lạc Mễ
    Mẹ Lạc Mễ
    Hức… em vẫn sợ lắm.
  • Sau khoảng ba mươi phút trôi qua. Đèn báo đỏ cuối cùng cũng đã tắt hẳn, bác sĩ bước ra từ căn phòng trắng lạnh lẽo. Ông từ từ mở khẩu trang đôi mắt buồn rầu.
  • Bác sĩ
    Bác sĩ
    Chúng tôi đã cố gắng hết sức… bệnh nhân cuối cùng vẫn không qua khỏi. Gia đình nên chuẩn bị tinh thần đi.
  • Mẹ Lạc Mễ
    Mẹ Lạc Mễ
    Không! Không thể nào…
  • Mẹ Lạc Mễ khuỵ xuống cũng may được ông Lạc đỡ lấy. Bà không thể chấp nhận được chuyện này đâu. Sáng nay bà vẫn nói chuyện vui vẻ với con gái kia mà. Không được! Con gái bà đâu rồi? Lạc Mễ đâu rồi?
  • Chiếc giường chùm khăn trắng được y tá từ từ đẩy ra. Mẹ Lạc bước từng bước đến bên thầm cầu mong đây không phải là Lạc Mễ. Nhưng mà… mở khăn ra bà nhìn thấy khuôn mặt thân thuộc ấy. Trái tim mẹ Lạc như ngừng đập. Bà không thể chịu được nữa liền ngất đi.
  • ——— Tại một thế giới khác—-
  • Bà đỡ
    Bà đỡ
    Chúc mừng tướng quân, phu nhân hạ sinh một tiểu thư. Cả hai mẹ con đều khoẻ mạnh ạ.
  • Tướng quân Wiliam
    Tướng quân Wiliam
    Thật tốt quá.
  • Nói rồi người đàn ông sốt ruột bước vào trong phòng. Dù không phải lần đầu trải qua việc này nhưng ông có cảm giác hồi hộp. Đứa trẻ mới sinh này chính là con gái út của ông! Ai mà không biết tướng quân Wiliam mong ngóng vị tiểu thư này ra đời đến mức nào? Hai cậu con trai lớn còn bị ông đẩy ra sau đầu kìa.
  • Wiliam nhẹ nhàng ôm con gái nhỏ vào lòng, sợ dùng sức mạnh quá khiến con gái khó chịu nên ông luôn luôn kiềm chế. Ngồi xuống bên cạnh vợ vuốt nhẹ mái tóc dày của bà.
  • Lạc Mễ cảm giác như mới vừa đi tắm vậy. Cả người cứ ướt ướt lành lạnh. Cô muốn mở mắt ra nhìn nhưng lại phát hiện có làm thế nào cũng không mở nổi mắt. Cơ thể được bọc lại, lại giống như được ôm?
  • Cô vận dụng hết tất cả các giác quan. Hình như nghe được tiếng nói của ai đó, nhưng lại không hiểu nổi đó là ngôn ngữ gì. Lạc Mễ cố gắng vùng vẫy nhưng lại không thoát ra được. Lảng vảng còn nghe được tiếng cười bên tai.
  • Đột nhiên Lạc Mễ cảm thấy sợ hãi. Có khi nào cô bị đày xuống địa ngục rồi không? Sao có thể? Cuộc đời ngắn ngủi của cô đã là gì xấu đâu cơ chứ? Cô muốn kêu lên nhưng lại phát hiện không thể nói được.
  • Lạc Mễ
    Lạc Mễ
    Oe… oe…
  • Hử? Tại sao không thể nói?
  • Tướng quân Wiliam
    Tướng quân Wiliam
    Con bé đang khóc này. Chắc ta phải trả nó về với mẹ thôi.
  • Lalina đỡ lấy bé con trong vòng tay chồng. Sắc mặt dù có chút tái nhợt mệt mỏi lại không thể giấu được nụ cười trên khuôn mặt.
  • Lalina
    Lalina
    Con gái ngoan… đừng khóc nè.
  • Bà vừa ôm vừa vỗ về con gái nhỏ.
  • Tướng quân Wiliam
    Tướng quân Wiliam
    Nàng muốn đặt tên con là gì?
  • Dù đã chuẩn bị thật nhiều cái tên hay cho con rốt cuộc đến khi bế đứa nhỏ trên tay ông đều cảm thấy cái tên nào cũng không xứng với con gái bảo bối khiến tướng quân anh dũng quyết đoán trên chiến trường lại biết thành kẻ ngốc do dự.
  • Lalina
    Lalina
    Em thích cái tên Maria, mong rằng sau này con bé sẽ được lớn lên trong hạnh phúc.
  • Tướng quân Wiliam
    Tướng quân Wiliam
    Vậy quyết định thế đi. Từ nay con sẽ là Maria Redest.
14
Xuyên vào thế giới phép thuật.