Từ ban ngày, lại đến ban đêm.
Cửa phòng bệnh lặng lẽ mở ra, Trương Chân Nguyên vẫn canh giữ ở hành lang đột nhiên ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Ninh phụ từ bên trong đi ra, lập tức đứng lên.
zhangzhenyuanNinh Từ Dạng tỉnh rồi sao?
Thấy Trương Chân Nguyên còn ở cửa, Ninh phụ cũng có chút kinh ngạc, bất quá rất nhanh thu liễm tâm tình.
Anh ở trong phòng bệnh một thời gian dài không mở miệng nói chuyện, vừa mở miệng, thanh âm hơi khàn khàn.
Nhìn chăm chú Trương Chân Nguyên trước mặt, đã không rảnh lại duy trì bọn họ lần đầu tiên gặp mặt lúc nghiêm túc, chỉ là nhàn nhạt mà đáp lại hắn.
Nghe vậy, Trương Chân Nguyên mất mát rũ mi mắt xuống, tâm lo lắng chưa bao giờ buông xuống, chỉ có thể lo lắng ngồi ở hành lang chờ đợi.
ningfuCòn những người khác thì sao?
Lúc này hành lang trống rỗng, ban ngày đám người làm sao cũng không chịu đi, buổi tối lại không ở đây.
zhangzhenyuanHọ đã đi điều tra.
zhangzhenyuanChuyện này giao cho chúng ta là được rồi.
Lời nói thành thục ổn trọng, hứa hẹn âm vang hữu lực, Trương Chân Nguyên càng giống như là đang an ủi phụ thân Ninh Từ Dạng.
Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, Trương Chân Nguyên cầm lấy trên ghế ngồi một cái bình giữ nhiệt, đưa cho Ninh phụ.
zhangzhenyuanCon và bác gái đã một ngày không ăn gì, đây là cháo nóng, hai người nghỉ ngơi một chút đi.
Huyết áp của Ninh Từ Dạng vẫn không ổn định, tình huống cũng không rõ ràng, ông bà Ninh gần như là một tấc cũng không rời trông coi.
Cảm nhận được tâm ý của Trương Chân Nguyên, trong ánh mắt mệt mỏi của ông Ninh lộ ra một tia động dung, vẻ mặt hờ hững dần dần nhu hòa một chút.
Trước kia luôn lo lắng nữ nhi là bị tình cảm làm cho hôn mê đầu óc, lại lo lắng danh dự của nàng, mới dứt khoát kiên quyết muốn bọn họ tách ra.
Nhưng hôm nay, Trương Chân Nguyên dùng hành động nói cho hắn biết, Ninh Từ Dạng không có nhìn lầm người.
Bị một câu nói không hề logic này hỏi lại, Trương Chân Nguyên rõ ràng ngẩn người.
Nghe vậy, Trương Chân Nguyên hiểu rõ ý tứ trong lời nói của cha Ninh, rũ mi mắt xuống, nhớ tới hình ảnh Ninh Từ Dạng không hề có sức sống cuộn mình dưới bàn làm việc, lần đầu tiên cảm nhận được cái gì là tim như bị dao cắt.
Trương Chân Nguyên chậm rãi nói ra hai chữ này, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Ninh phụ.
zhangzhenyuanTôi để ý, lúc trước khi cô ấy rời khỏi phòng họp, vì sao không giữ chặt cô ấy.
zhangzhenyuanTôi để ý, vì sao lúc Ninh Từ Dạng xảy ra chuyện, tôi không ở bên cạnh cô ấy.
zhangzhenyuanTa để ý, ta vì cái gì không thể nhanh hơn một chút tìm được nàng.
Nếu nhanh hơn một chút...
Ninh Từ Dạng có lẽ cũng sẽ không nói như vậy nghiêm trọng thương, có lẽ cũng sẽ không bị người xấu xâm phạm, có lẽ cũng sẽ không để cho nàng trải qua như vậy tuyệt vọng.
Anh muốn cô mau tỉnh lại, nhưng lại sợ cô tỉnh lại.
Nội tâm mâu thuẫn phức tạp, áy náy liên tục phát triển, làm cho hắn ở trên hành lang yên tĩnh vô cùng lo lắng cùng bất an, không có một khắc nào là bình tĩnh.
zhangzhenyuanTôi biết điều ông muốn hỏi.
zhangzhenyuanNhưng... cô ấy yêu tôi và tôi yêu cô ấy, thế là đủ.
Nếu sự tình đã không cách nào vãn hồi, vậy hắn đem quãng đời còn lại tất cả tình yêu, đi bù đắp nàng chịu qua tổn thương.
Nghe vậy, ông Ninh nhìn Trương Chân Nguyên thật sâu, thâm tình và kiên định trong mắt ông đủ để khiến người ta xúc động.
——
Phòng giám sát tiểu khu.
Mã Gia Kỳ lạnh lùng nói một tiếng, bảo vệ lập tức ấn nút tạm dừng, hình ảnh dừng lại ở Vương Nguyên cùng một người sát vai mà qua.
Căn cứ mệnh lệnh, hình ảnh bị không ngừng phóng đại, nước mưa tuy rằng khiến cho mơ hồ một chút, nhưng mơ hồ nhìn ra được thân hình.
-