Đêm đã khuya, khi mọi người chạy tới tiểu khu đã là mười giờ, mưa to qua đi, là mưa nhỏ tí tách, thời tiết vừa buồn bực vừa ẩm ướt làm cho tâm tình mọi người đều đặc biệt trầm thấp.
Đang ở cửa tiểu khu chờ xe tiến vào, ngay cả Tống Á Hiên luôn luôn ầm ĩ cũng im lặng.
wangyuanAi nha, các ngươi không cần lo lắng lung tung.
wangyuanHạ Tuấn Lâm còn ở đó, nói không chừng hai người đang anh anh em, ngọt ngào ngọt ngào.
wangyuanVạn nhất chúng ta đi quấy rầy người ta thân thiết như vậy thật không tốt a, mấy người các ngươi có thể hold lại cho ta.
wangyuanĐừng ghen, đập phá phòng làm việc mới trang hoàng của tôi.
……
Trong xe, chỉ có Vương Nguyên một người ở nơi đó lải nhải, những người khác thần sắc ngưng trọng không nói lời nào.
Tích - - tích - -
Tiếng còi dồn dập vang lên sau lưng bọn họ, một chiếc xe dừng ở phía sau xe của bọn họ.
wangyuanAi vậy, không biết giờ này người ta đều muốn ngủ sao, còn ấn còi lớn tiếng như vậy.
Vương Nguyên còn đang châm chọc, ba người khác đều không hẹn mà cùng nhìn kính chiếu hậu, lúc này, đột nhiên nghe được tiếng cửa xe mở ra, chỉ thấy Nghiêm Hạo Tường từ ghế lái xuống xe.
zhangzhenyuanLà Nghiêm Hạo Tường.
Thình thịch!
Đóng cửa xe thật mạnh, ngay cả xe còn chưa tắt máy, đã chạy vào bên trong.
Ba người khác thấy Nghiêm Hạo Tường đội mưa chạy vào trong tiểu khu, trong lòng không khỏi căng thẳng, dự cảm không tốt trong lòng càng mãnh liệt.
Mã Gia Kỳ cởi dây an toàn, là người đầu tiên xuống xe, ngay sau đó, Trương Chân Nguyên và Tống Á Hiên cũng xuống xe.
wangyuanNày...... này......
wangyuanSao mọi người xuống đó hết vậy?
wangyuanXe này không cần nữa?!
Ghế sau Vương Nguyên còn ở tại mông vòng, nhưng chứng kiến bọn họ đều xuống xe, không có biện pháp, chính mình cũng chỉ có thể đi theo bọn họ xuống xe.
wangyuanĐây là chuyện gì a......
Vương Nguyên một bên than thở nói, một bên dùng đồng phục học sinh áo khoác ngăn trở đầu của mình che mưa, ở trong quá trình chạy chậm, cùng một người sát vai mà qua, nhưng cũng không có để ở trong lòng.
Thẳng đến khi Vương Nguyên chạy xa, người nọ dừng bước lại, chậm rãi ngẩng đầu cúi thấp, hắn giống như một khúc gỗ đứng ở dưới mưa, một viên nước mắt trong suốt, từ trong ánh mắt vô thần chảy xuống.
hejunlinKhông xứng đáng......
——
Bốn người một trước một sau, lục tục đến dưới lầu công ty, Nghiêm Hạo Tường nhìn thấy đám người Mã Gia Kỳ cũng có chút kinh ngạc.
yanhaoxiangSao hai người lại ở đây?
zhangzhenyuanCó phải anh đến tìm Ninh Từ Dạng không?
yanhaoxiangCó vẻ như tất cả chúng ta đều giống nhau.
Nhìn tòa nhà tối đen như mực, dưới bầu trời âm u, có vẻ đặc biệt áp lực.
majiaqiTìm hiểu xem cô ấy ở tầng nào trước.
Vừa dứt lời, Vương Nguyên mới khoan thai đến chậm đuổi theo bước chân của bọn họ, hắn đã lâu không chạy bộ, mới một đoạn đường như vậy cũng đã thở hồng hộc.
wangyuanMười...... mười tám......
Vương Nguyên có chút khó khăn thở hổn hển, ngón tay còn chỉ một ngón, hắn vừa nói xong, Mã Gia Kỳ lập tức phản ứng lại, xông lên cầu thang an toàn, những người khác cũng theo sát phía sau.
Leo... leo cầu thang?
Vương Nguyên sắc mặt nháy mắt trắng bệch, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ từng cái từng cái bò lên, cuối cùng chỉ có thể ngậm nước mắt theo sau.
Làm khó bộ xương già này của hắn......
Rốt cục leo lên tầng mười tám, dùng đèn pin điện thoại di động chiếu sáng một mảnh đen kịt, thấy được cửa thủy tinh đóng chặt.
zhangzhenyuanChẳng lẽ không ở chỗ này......
Tống Á Hiên ghé vào cửa kính, dùng điện thoại di động chiếu sáng bên trong, tinh mắt phát hiện một chiếc áo khoác đồng phục học sinh ngay ngắn trên bàn làm việc.
songyaxuanCó người trong đó.
Nghe vậy, Nghiêm Hạo Tường cầm bình hoa lớn đập thẳng vào cửa kính.
Thình thịch!
Bình hoa cổ của hắn......
wangyuanTôi đâu có nói không có cửa sau!
wangyuanTốt xấu gì cũng chờ ta leo lên!
“……”
-