TNT: Suy nghĩ / Tự ti
TNT: Suy nghĩ
  • jiangnian
    jiangnian
    Ai nha, ngươi tắm nhanh lên, ngươi tắm xong liền đến ta tắm a!
  • Giang Niệm ra vẻ hung dữ.
  • Hạ Tuấn Lâm cẩn thận từng li từng tí nhìn cô một cái, lại bị ánh mắt của cô trừng trở về, thật hung dữ!
  • hejunlin
    hejunlin
    Nhưng mà, hình như anh sắp bị cảm lạnh......
  • Thiếu nữ vừa rồi tiếng hắt xì, nhưng là đánh đến lão vang, hắn cũng không phải người điếc.
  • jiangnian
    jiangnian
    Tôi khỏe mạnh, mau tắm cho tôi.
  • Đặt quần áo lên giá áo, liền đóng cửa lại, có chút cảm giác chạy trối chết.
  • Giang Niệm nhìn thoáng qua phòng tắm, xác định Hạ Tuấn Lâm không ra, liền tự mình đi thay quần áo.
  • ① (văn) Lầm lẫn; ② Lầm lẫn; ③ Giả dối.
  • Nhanh chóng thay xong quần áo, tóc dùng khăn lông quấn lại.
  • Đi nấu chút cháo, nấu chút canh gừng.
  • Hạ Tuấn Lâm cũng tắm rất nhanh, lúc đi ra đã khô ráo sảng khoái, tóc cũng lau khô rất nhiều.
  • Ừ, không uổng công cô vừa rồi lấy ra hai cái khăn lông mới ném vào trong phòng tắm.
  • jiangnian
    jiangnian
    A Lâm, giúp tôi coi chút cháo, còn có canh gừng.
  • Giang Niệm không chịu nổi cảm giác kỳ quái trên người, tuy đã thay quần áo, nhưng cuối cùng vẫn không tắm.
  • Sau khi Hạ Tuấn Lâm đi ra, liền nói với hắn chút chuyện, trở về phòng cầm quần áo, liền vọt vào trong phòng tắm.
  • Toàn bộ quá trình Hạ Tuấn Lâm đều đứng tại chỗ, nhìn cô phân phó mình, nhìn cô cầm quần áo vọt vào phòng tắm.
  • Vừa rồi anh không nghe lầm chứ, cô gọi tên mình sao? Tên hắn cũng có một chữ như vậy.
  • Nhưng hắn cũng không thể suy nghĩ nhiều, bởi vì canh gừng đã mở.
  • Cháo vẫn đang nấu, dù sao vừa mới nấu không bao lâu.
  • Giang Niệm không chỉ tắm rửa, còn gội đầu, từ trong ra ngoài dọn dẹp bản thân một lần.
  • Lúc đi ra đã là 12 giờ 40 mấy rồi.
  • Hạ Tuấn Lâm ngồi trên bàn ăn, ngoan ngoãn khéo léo chờ cô, trước mặt còn bày canh gừng.
  • Cô đi tới, anh vội vàng đứng lên.
  • Giang Niệm nhìn thoáng qua trên bàn chỉ có một bát canh gừng đang để nguội.
  • Hơn nữa vị trí đặt không phải trước mặt anh, mà là cách vách anh, vừa nhìn đã biết chuẩn bị cho cô.
  • Tựa hồ là nghĩ tới cái gì, trên mặt hiện lên vẻ đau lòng.
  • jiangnian
    jiangnian
    Anh không tự rót cho mình một bát à?
  • Đem canh gừng kia cầm tới, rõ ràng lạnh hơn rất nhiều, nhưng vẫn ấm.
  • jiangnian
    jiangnian
    Nếu ta đã mang ngươi trở về, vậy ngươi cũng biết địa vị của mình, cũng không cần câu thúc như vậy.
  • Cô thở dài, đặt canh gừng trước mặt anh, ấn cánh tay anh, bảo anh ngồi xuống. Chính mình liền đi múc một chén trở về.
  • Vừa trở về, liền thấy hắn cúi đầu, ngồi ở trên bàn ghế, trước mặt là chén canh gừng một chút cũng không nhúc nhích.
  • jiangnian
    jiangnian
    Sao, còn sợ ta hạ độc ngươi sao?
  • Giang Niệm ngồi bên cạnh anh, nửa đùa nửa thật nói.
  • Hạ Tuấn Lâm lắc lắc đầu, cúi đầu càng thấp.
  • Giang Niệm rất kiên nhẫn, biết hiện tại Hạ Tuấn Lâm tự ti, cũng bài xích ngoại vật, cho nên cô nói chuyện đều ôn hòa.
  • jiangnian
    jiangnian
    Chỉ là nói đùa một chút mà thôi, uống nhanh một chút a, lạnh sẽ không tốt đâu.
  • Ai, đứa nhỏ này a, giống như lúc trước nàng lần đầu tiên gặp hắn a, chẳng qua so với hiện tại tốt hơn một chút, có thể là bị xã hội đánh đập dã man đi.
  • Hạ Tuấn Lâm mím môi, vẫn không dám nhìn cô, nhưng động tác đã khá hơn rất nhiều, anh đi lấy chén canh gừng kia, chỉ cúi đầu, uống từng ngụm từng ngụm nhỏ.
  • So sánh như vậy, Giang Niệm uống thật giống như cơn bão.
14
Tự ti