TNT: Suy nghĩ / Sợ à?
TNT: Suy nghĩ
  • Đương nhiên, nàng hiện tại không thể biểu hiện sợ hãi.
  • Khóe miệng giật giật, muốn cười, lại phát hiện lực lượng của hắn to lớn như thế, bị hắn bắt lấy má đào, nàng lại cười không nổi.
  • Giang Niệm theo bản năng liếm liếm môi.
  • jiangnian
    jiangnian
    Sợ a.
  • Nhìn đôi mắt trong sáng của cô, nghe hai chữ mơ hồ không rõ kia của cô, con ngươi Nghiêm Hạo Tường khẽ run rẩy, quả nhiên cô sợ.
  • Anh nghĩ, anh hỏng bét như vậy, ngay cả chính cô cũng phỉ nhổ, huống chi người nọ là Giang Niệm?
  • Từ trước đến nay cô có chủ kiến, có gan dạ sáng suốt, cũng sẽ ở trong loại chuyện này, cảm thấy anh như vậy quá mức hỏng bét đi?
  • Nhưng Nghiêm Hạo Tường vẫn ôm một tia chờ mong đối với cô, cô không để ý đến mình như vậy, cũng muốn giúp anh giải quyết khốn cảnh, tâm ý như vậy, cô hẳn là sẽ không để ý đi.
  • Nhưng cô trả lời sợ, cũng không có gì ngoài ý muốn, dù sao ở trong xã hội như vậy, phát sinh chuyện như vậy, cũng thật là làm cho người ta sợ hãi.
  • Ánh mắt anh từ từ tĩnh lặng, Giang Niệm dừng lại vài giây, cũng cảm giác được rõ ràng.
  • jiangnian
    jiangnian
    Sợ ngươi, ở trong rừng mưa đạn, tìm không lại chính mình, ngươi biết, có bao nhiêu đáng sợ sao......
  • Tay anh nắm má đào, dùng sức quá mức, cô nói chuyện đều mơ hồ không rõ.
  • Nhưng vẫn mở to một đôi thanh minh ánh mắt, chân thành nhìn hắn.
  • Nghiêm Hạo Tường sửng sốt vài giây, tựa như lên lên xuống xuống như vậy, vừa rồi còn lạc tịch, kỳ vọng tổn hại, hiện tại cũng là kinh ngạc, thụ sủng nhược kinh.
  • Vừa rồi anh cũng đang nghĩ, cho dù Giang Niệm sợ hãi, anh cũng sẽ không để cô rời đi, huống chi là mình đã từng gặp qua một lần như vậy, vậy anh càng phải khóa chặt cô ở bên người!
  • Nhưng bây giờ câu trả lời của cô dường như đã xua tan mọi mặt tối trong lòng anh.
  • Cười buông nàng ra, rút ra hai tờ khăn giấy làm, toàn bộ nửa người lướt qua thấp bé bàn ăn.
  • Hắn có chút kiên nhẫn giúp nàng lau phấn môi, kia bóng loáng xối, nói thật, hắn thấy được đều cảm thấy có chút ghê tởm.
  • Nhưng Giang Niệm thích ăn, anh cũng không tiện nói gì, cứ để cô đi, nhưng thấy, anh cũng sẽ nhịn không được dùng khăn giấy lau giúp cô.
  • Giang Niệm ngẩng đầu, nhìn anh cúi thấp mắt, chăm chú lau khóe miệng cho cô.
  • Khóe môi hơi cong lên, thể hiện tâm tình vui vẻ của anh.
  • Nếu dưới tình huống đặc biệt, Giang Niệm còn tưởng rằng anh nghiêm túc giúp mình xử lý làn da, giây tiếp theo sẽ khiến cô chết sạch sẽ.
  • Cô không thể suy nghĩ thấu đáo tính nết Nghiêm Hạo Tường, nhưng cũng có thể biết niềm vui sướng kia của anh, là phát ra từ trong ra ngoài.
  • yanhaoxiang
    yanhaoxiang
    Được rồi, ngươi nhìn ngươi một chút, về sau không nên ăn thứ dầu mỡ như vậy.
  • Nhìn lướt qua hộp cơm chiên bóng loáng, ghét bỏ một phen.
  • Giang Niệm cười hì hì gật đầu.
  • Tối hôm đó, Nghiêm Hạo Tường không thể nghi ngờ là ở lại, chỉ là bởi vì trên người có thương tích nguyên nhân, cũng không có làm chuyện gì.
  • Thỉnh thoảng không an phận, đều bị Giang Niệm nói qua.
  • Giang Niệm thuận lợi tránh được một kiếp, cũng buông lỏng cảnh giác, nhưng vẫn mang theo bản năng cảnh giác.
  • Cô nghĩ, nếu hôm nay cô không trả lời, vậy Nghiêm Hạo Tường sẽ đối xử với cô như thế nào?
  • Cho nên dù lừa gạt quá khứ, Giang Niệm cũng không hỏi anh ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô đang nghĩ, ai còn không có chút bí mật, vẫn là không nên hỏi thì tốt hơn.
  • Nghiêm Hạo Tường cũng tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài.
  • Hắn không muốn giải thích, chính mình cũng không cần hỏi.
  • Ngày hôm sau.
  • Giang Niệm nhìn thoáng qua điện thoại di động, hôm qua Đinh Trình Hâm nói, chuyện đi núi Phượng Tê thành phố B quay phim đã được đạo diễn gửi tới, chẳng qua là rạng sáng, khi đó cô đã ngủ rồi.
14
Sợ à?