TNT: Suy nghĩ / Lấy quần áo
TNT: Suy nghĩ
  • Tựa hồ không nghĩ tới thiếu nữ nói chính là loại lời này, trong mắt nửa điểm đùa cợt đều không có, ngược lại chân thành để cho hắn cảm thấy có chút áy náy.
  • Hắn vừa rồi đang nghĩ, thiếu nữ nhất định sẽ ghét bỏ hắn, dù sao hắn hiện tại khẳng định rất chật vật đi, hắn cũng ghét bỏ chính mình a.
  • Nhưng là không có, hắn không từ trong ánh mắt của nàng đọc ra cảm xúc như vậy.
  • Lúc nhìn cô vươn tới, anh theo bản năng lại co rụt lại.
  • hejunlin
    hejunlin
    Bẩn......
  • Giống như là không muốn để cho trên người mình vật dơ bẩn chạm tới thiếu nữ như vậy, liều mạng rụt lại chính mình.
  • Giang Niệm cẩn thận nhìn thoáng qua, đồng phục màu trắng ướt đẫm, phía trên còn có bùn loang lổ, một ít màu đen không biết là thứ gì.
  • Anh không nói còn đỡ, vừa nói cô liền chú ý tới, trái tim cũng co rút đau đớn.
  • Hắn sợ dính vào mình sao? Nhưng cô cũng không quan tâm.
  • Cô vươn tay ôm lấy anh nhỏ nhắn xinh xắn, ô rơi xuống phía sau cô, hai người cùng nhau dầm mưa.
  • jiangnian
    jiangnian
    Không bẩn a!
  • Không bẩn đâu, Alan.
  • A Lâm của cô sao có thể bẩn chứ? A Lâm của nàng là sạch sẽ nhất, hắn giống như thiên sứ trời cao phái cho nàng, nhưng chính mình không thể bảo vệ tốt hắn mà thôi.
  • Nàng không biết, hắn lại xảy ra chuyện gì, mới xuất hiện ở chỗ này, nhưng nàng hiện tại chỉ muốn đem hắn mang về nhà.
  • jiangnian
    jiangnian
    Về nhà với anh được không?
  • Bên tai truyền đến thiếu nữ ôn hòa thanh âm, hắn cảm giác chính mình cả người đều cứng ngắc, bị nàng ôm, không có phản kháng, đột nhiên lại không muốn phản kháng.
  • Về nhà? Nó có nhà không?
  • Nhưng giọng nói của cô giống như thi triển ma pháp, mang theo mê hoặc, khiến anh gật đầu.
  • Giang Niệm rất vui mừng, hiện tại tinh thần cô cực kỳ tập trung, động tác nhỏ này của anh, cô đã chú ý tới.
  • Được hắn đáp ứng, không nói hai lời liền đỡ hắn đứng lên.
  • Hắn chật vật là hơi chật vật, nhưng trước mắt cũng không bị thương gì, vẫn có thể an an ổn ổn đi đường.
  • Toàn bộ quá trình không nói một lời, Giang Niệm hỏi chuyện của anh, thỉnh thoảng anh sẽ trả lời một hai câu.
  • Giang Niệm thở dài trong lòng, biết trong cảm nhận của anh vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận mình.
  • Hai người ướt đáp, bởi vì cách tiểu khu gần, hơn nữa được anh đáp ứng, trong khoảng thời gian ngắn kích động. Lúc ra khỏi hẻm nhỏ, mới quên ăn khuya của mình, còn có dù chưa lấy.
  • Nhưng cô ấy không quay lại lấy nó.
  • Bảo vệ thấy ánh mắt kia của bọn họ giống như gặp được kẻ lang thang, nếu không là cô đưa ra giấy chứng nhận cư dân nơi này, anh còn không cho mình đi vào.
  • Giang Niệm biết hiện tại Hạ Tuấn Lâm còn chưa mở cửa lòng nói chuyện với mình, cho nên sau khi hỏi vài câu, liền không nói gì nữa.
  • Mở cửa đi vào bên trong, cũng mặc kệ thân thể ướt sũng trên người bọn họ, sẽ làm sàn nhà cũng ướt.
  • Giang Niệm không nói hai lời đẩy Hạ Tuấn Lâm vào phòng vệ sinh.
  • Sau đó bắt đầu điều chỉnh nước nóng.
  • Tuy rằng bây giờ là mùa hè, nhưng mắc một trận mưa trở về, vẫn là tắm nước nóng thì tốt hơn.
  • Nhìn thoáng qua Hạ Tuấn Lâm, đột nhiên lại nghĩ đến nơi này của cô không có quần áo của đàn ông, cũng chỉ có mấy bộ quần áo thoải mái của cô.
  • jiangnian
    jiangnian
    Ngươi chờ ở đây, nếu không, ngươi có thể tắm rửa trước, quần áo, ta lấy cho ngươi.
  • Nước nóng điều chỉnh không kém nhiều lắm, cô dạy phương án sử dụng, liền vội vàng rời đi.
  • Hạ Tuấn Lâm có chút mờ mịt nhìn thân hình bận rộn của cô.
  • Cúi đầu nhìn thoáng qua vòi hoa sen cô đưa tới.
  • Tuy rằng chỉ dạy một lần, nhưng hắn lại nhớ kỹ trong lòng.
  • Giang Niệm chắc chắn sẽ không lấy quần áo của mình cho anh mặc, cô và anh là cùng một hệ sao?
  • Muốn nói ai có quần áo, đương nhiên là nhà Lưu Diệu Văn dưới lầu cô có.
14
Lấy quần áo