TNT: Suy nghĩ / Không phải con gái ruột của ông.
TNT: Suy nghĩ
  • hejunlin
    hejunlin
    Dì bên kia, tôi đã gọi điện thoại qua rồi.
  • hejunlin
    hejunlin
    Dì nói có người nhìn cô ấy, tạm thời cũng không cần chúng ta đi thăm cô ấy.
  • Hạ Tuấn Lâm vùi đầu ăn cháo, nhẹ giọng nói nhỏ.
  • Giang Niệm vừa mới ngẩn ngơ, nghe anh nói vậy, không khỏi có vấn đề.
  • jiangnian
    jiangnian
    Vậy cô ấy có nói là ai không?
  • Giang Đình không có thân thích gì, Giang Niệm qua nhiều năm như vậy, cũng không thấy qua cô có thân thích gì.
  • Hạ Tuấn Lâm vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy ánh mắt thờ ơ của cô, trong nháy mắt cúi đầu xuống.
  • hejunlin
    hejunlin
    Không
  • Giang Niệm bĩu môi, quên đi, để cô đi đi.
  • jiangsusu
    jiangsusu
    Mẹ, con đã lâu không nhìn mẹ.
  • jiangsusu
    jiangsusu
    Ngươi xem ta mang đến cho ngươi cái gì, cháo thịt nạc ngươi thích ăn nhất, ta xếp hàng thật lâu, không nghĩ tới cửa hàng kia còn mở, nhiều năm như vậy không trở về.
  • Giang Tô Tô cầm từng túi đồ đi vào, có hoa quả, có cháo thịt nạc cô vừa nói.
  • Giang Đình rất kinh ngạc, từ sau khi cô được dẫn về, chưa từng gặp mặt, trên điện thoại di động cũng rất ít liên lạc, cô nói người nhà ở đó không cho phép liên lạc, có lẽ là sợ.
  • Giang Đình nghĩ, cô là một cô gái nhỏ, cùng cô chịu khổ nhiều năm như vậy, cũng không xứng đáng với cô, cô cũng không cần đi quấy rầy cuộc sống của cô.
  • Nàng cũng không trông cậy nàng có thể tới cửa nhìn xem chính mình, hiện tại nàng tới cửa, cũng là nói không nên lời vui mừng, dù sao chính mình ngậm đắng nuốt cay dưỡng mười năm hài tử.
  • jiangting
    jiangting
    Ai, đến thì đến mà, sao còn túi lớn túi nhỏ, rất tốn kém.
  • Tuy rằng cô bị dẫn về hào môn, nghe nói vẫn rất có tiền, nhưng cô vẫn không muốn cô tiêu tiền.
  • Giang Tô Tô vẻ mặt tươi cười, giống như cô bé bị thương trước kia, cũng sẽ cười với cô.
  • Thấy Giang Đình đứng lên, Giang Tô Tô vội vàng tới, đỡ cô ngồi dậy, nâng giường bệnh lên cao một chút, chăn đắp phía sau cô, để cô nằm thoải mái.
  • Ngồi xuống ghế bên cạnh, vẻ mặt hờn dỗi.
  • jiangsusu
    jiangsusu
    Mẹ, mẹ cũng đừng khách khí với con, mấy năm nay bởi vì nguyên nhân trong nhà không cho phép đi ra, cũng là nghe được mẹ xảy ra chuyện, hiện tại tốt lên, con liền vội vàng trùng trùng tới gặp mẹ.
  • Giang Tô Tô sờ sờ khuôn mặt tiều tụy của cô, vẻ mặt yêu quý, nhưng trong lòng lại ghét bỏ, "Bà già, một chút cũng không biết bảo dưỡng".
  • jiangsusu
    jiangsusu
    Là nữ nhi bất hiếu a, nhiều năm như vậy mới đến thăm ngài, ngài xem ngài, đều tiều tụy.
  • Nói xong nghẹn ngào, mũi đỏ lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đặc biệt rõ ràng, tôi thấy mà thương.
  • Giang Đình lập tức đau lòng, tuy rằng không phải con gái ruột của mình, nhưng mấy năm nay ở bên cô nhiều năm như vậy, lại nhu thuận dị thường, cùng cô chịu nhiều khổ như vậy.
  • Cũng là Giang Đình không phụ lòng cô.
  • Vội vàng rút mấy tờ khăn giấy đặt ở đầu giường, cẩn thận lau nước mắt cô rơi xuống.
  • jiangting
    jiangting
    Đứa nhỏ ngốc, nào có người mẹ nào lại trách con gái mình?
  • jiangsusu
    jiangsusu
    Nhưng cuối cùng tôi không phải là con gái anh!
  • jiangsusu
    jiangsusu
    Bây giờ tôi và ba cãi nhau, ba không cần tôi nữa, ba đuổi tôi ra khỏi nhà......
  • jiangsusu
    jiangsusu
    Hu hu hu...... Mẹ, con nhớ mẹ quá......
  • Có lẽ là cảm nhận được tiếng dỗ dành ôn nhu của Giang Đình, Giang Tô Tô lập tức không nhịn được, nước mắt kia tựa như không cần tiền, dùng sức toát ra bên ngoài.
  • Giang Đình đau lòng muốn chết, cô còn tưởng rằng cô đi hào môn, hưởng thụ cuộc sống tốt, sẽ không tới gặp cô, cô cũng cảm thấy vui mừng, đỡ phải chịu khổ với cô, nhưng bây giờ xem ra, cô ở nơi đó, cũng sống không tốt lắm!
14
Không phải con gái ruột của ông.