TNT: Suy nghĩ / Bị thương 1
TNT: Suy nghĩ
  • Ai, quả thực là phiền não, hắn bí mật căn cứ lại muốn cho một người khác biết.
  • Nghiêm Hạo Tường nhìn hắn đi vào, chính mình cũng đi theo.
  • Mã Gia Kỳ thật đúng là lại cho anh một niềm vui bất ngờ!
  • Quả nhiên không đơn giản như bề ngoài.
  • Đi vào bên trong, lối vào vừa có một công tắc, nhấn xuống đó tất cả và khôi phục nguyên trạng.
  • Bên trong bất quá là một cái đường hầm thật dài, rất đơn giản đường chạy trốn.
  • Tối như mực, vẫn là lấy điện thoại di động ra chiếu sáng, lúc này mới nhìn thấy con đường phía trước, bởi vì ở dưới lòng đất, ẩm ướt lại hôn ám, không khí cũng không tốt, mơ hồ mang theo mùi vị ẩm ướt.
  • Nghiêm Hạo Tường chạy tới phía trước, cùng Giang Niệm đi.
  • Có một ít lời, từ vừa rồi tiến vào nghẹn đến bây giờ.
  • yanhaoxiang
    yanhaoxiang
    Niệm Niệm, ngươi cái gì cũng thấy được, có phải hay không a?
  • Trong lòng luôn thấp thỏm bất an, cô nhất định là thấy được, lúc này mới tới đây, hơn nữa còn giúp anh bắn pháo hoa, bại lộ vị trí của những người đó.
  • Giang Niệm đi về phía trước, cũng không nhìn anh, vẻ mặt không phân biệt được hỉ nộ ái ố.
  • jiangnian
    jiangnian
    Ừ, thấy rồi, thấy anh bắn một phát vào đầu kẻ thù, rất lợi hại.
  • Nếu không phải cầm kính viễn vọng nhìn hắn, thật đúng là không biết kỹ thuật bắn súng của hắn chuẩn xác như vậy, một phát nổ đầu, không chút do dự.
  • Nghiêm Hạo Tường cho tới bây giờ cũng chưa từng cảm thấy hoảng hốt như vậy, Giang Niệm sinh ra không tốt, nhưng cô cũng chưa từng dính máu tươi, có thể cô cũng ghét những người tay nhuốm máu tươi, tàn nhẫn như anh.
  • Hơn nữa vẻ mặt kia của cô nhìn không ra rốt cuộc là chán ghét, hay là thích, điều này càng làm cho anh thấp thỏm.
  • jiangnian
    jiangnian
    Mã Gia Kỳ, khi nào mới có thể ra ngoài?
  • Giang Niệm không để ý đến Nghiêm Hạo Tường, cô cảm thấy cô nhìn không thấu anh, anh sử dụng thương pháp thuần thục như thế, giết người cũng vậy, mặc dù nói những người đó đáng chết, nhưng bộ dáng giết người không chớp mắt của anh, còn có vẻ mặt khát máu, khí thế âm trầm của anh, người như thế không dễ chọc.
  • Giang Niệm vẫn cho rằng anh chẳng qua chỉ là một người đàn ông quyết đoán, thủ đoạn tàn nhẫn, thỉnh thoảng lẳng lơ, nhưng mặt vừa rồi, lại giống như là mặt thật của anh.
  • Mã Gia Kỳ tiến lên, trực tiếp đẩy vị trí của Nghiêm Hạo Tường xuống, vốn lối đi này đã hẹp.
  • majiaqi
    majiaqi
    Phía trước không xa là được.
  • majiaqi
    majiaqi
    Sau khi ra ngoài sẽ có một cái hồ nhỏ.
  • majiaqi
    majiaqi
    Chỉ cần chúng ta ở đó đến hừng đông, không làm ra động tĩnh gì quá lớn, bọn họ sẽ rất khó phát hiện.
  • Ánh mắt rơi xuống trên người thiếu nữ bên cạnh, triền miên yêu say đắm.
  • Nghiêm Hạo Tường nhìn thấy, cũng thực cảm thấy đâm vào mắt, nhưng là hiện tại, hắn chỉ có thể yên lặng chịu đựng.
  • Không biết rốt cuộc thái độ của Giang Niệm đối với anh là gì, cô khẳng định rất sợ hãi, dù sao ngay cả giết người mình cũng không chớp mắt, mặc dù nói bọn họ đều đáng chết, nhưng tóm lại là một mạng.
  • Cô có cảm thấy mình máu lạnh coi mạng người như cỏ rác, sau đó rời xa anh không?
  • Vậy hắn tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh, nàng vậy mà đã thấy bộ mặt thật của hắn, vậy chết cũng phải chết ở bên cạnh hắn.
  • Giang Niệm nghĩ nghĩ, đột nhiên run rẩy, luôn cảm thấy có ánh mắt gắt gao nhìn mình.
  • Mà bây giờ cô không đi tìm Nghiêm Hạo Tường nói chuyện, chẳng qua là trong khoảng thời gian ngắn không biết nói cái gì.
  • Hiện tại đang suy nghĩ, muốn hay không liền chạy trốn, dù sao chính mình giống như thấy được hắn một mặt khác, có thể hay không liền giết người diệt khẩu? Nhưng cũng không thể nghĩ như vậy, phải xem thái độ của hắn.
  • Ai, nói cho cùng đều do Mã Gia Kỳ dẫn cô tới nơi này, gặp Nghiêm Hạo Tường.
  • Nàng cũng có lỗi, nhất định phải tới cứu chàng, nhưng hình như người ta không cần nàng cứu.
14
Bị thương 1