TNT: Sống lâu / Tai nạn
TNT: Sống lâu
  • Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm đã sớm mai phục trên một cây đại thụ bên cạnh tường vây, từ lúc Lưu Diệu Văn nhảy vào vương phủ hai người đã thấy được, liền lẳng lặng giấu ở trên cây nhìn động tác tự cho là cẩn thận của Lưu Diệu Văn, cho đến khi Nghiêm Hạo Tường cũng trèo tường đi vào, nhìn hai người đánh nhau, đánh rất hăng say, Mã Gia Kỳ cầm lấy hòn đá đã chuẩn bị sẵn đập vào chậu hoa ở cửa, tiếng vang hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Sau đó Mã Gia Kỳ nhìn Lưu Diệu Văn trượt chân kéo Nghiêm Hạo Tường vào trong hồ nước, Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm đỡ trán, cái quỷ gì vậy?
  • Sau đó liền thấy Tống Á Hiên và Hạ Tuấn Lâm đến, sau khi những hạ nhân kia đi rồi, Mã Gia Kỳ nhìn thấy mặt hồ nổi bong bóng, híp mắt lại, liền nói với Đinh Trình Hâm bảo hắn đến chỗ Hạ Nhi, tự mình đi "nhìn" hai thằng nhãi con trong ao.
  • Tiếp theo nhảy xuống cây nhằm phía hồ nước, đứng ở bên cạnh hồ nước nhìn hai cái đầu nhô ra nước. Tống Á Hiên nhìn thấy Mã Gia Kỳ đột nhiên xuất hiện kinh ngạc trừng to mắt, Hạ Tuấn Lâm cũng cảm nhận được hơi thở của Mã Gia Kỳ, vừa định nói gì đó, Đinh Trình Hâm thu liễm hơi thở lặng lẽ xuất hiện ở phía sau hai người, ngay cả Hạ Tuấn Lâm cũng không nhận ra, Đinh Trình Hâm che miệng hai người, nhẹ nhàng nói một câu: "Anh trai các cậu đang 'bắt trộm', đừng đi quấy rối nha~"
  • Tống Á Hiên bị uy áp Đinh Trình Hâm thả ra ngăn chặn không nhúc nhích được, Hạ Tuấn Lâm cũng không nhúc nhích, mặt ngoài không có biểu tình gì, nhưng trong lòng đã kinh ngạc phản ứng không kịp, Đinh Trình Hâm xuất hiện ở gần mình cư nhiên một chút cũng không cảm giác được, vẫn là Đinh Trình Hâm chủ động thả ra hơi thở mình mới biết được, Hạ Tuấn Lâm không thể tin được, Đinh Trình Hâm mạnh như vậy sao, ngay cả loại người có cảm giác cực kỳ linh mẫn như mình cũng không phát hiện ra hắn?
  • Đinh Trình Hâm đứng ở phía sau hai người che miệng hai người, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Mã Gia Kỳ vèo một cái bắt được hai cái đầu vừa mới ló đầu, Mã Gia Kỳ nghĩ đến thương tổn và hành vi của bọn họ đối với hai em trai mình, trong lòng liền bốc hỏa, trên tay bất giác tăng thêm lực đạo, tăng nhanh tốc độ, đè hai người xuống kéo trở về, đè xuống kéo trở về, thẳng đến khi qua lại vài cái, Mã Gia Kỳ mới dừng lại kéo hai người ra khỏi hồ nước, Ném tới bên cạnh hồ nước.
  • Lưu Diệu Văn và Nghiêm Hạo Tường bị ngã trên mặt đất đầu óc choáng váng, còn không ngừng ho khan, toàn thân cũng ướt, hai người vô lực nằm trên mặt đất hấp thu không khí trong lành, một lát sau, Nghiêm Hạo Tường bình tĩnh lại, mở mắt ngồi dậy nhìn quanh bốn phía, vừa ngẩng đầu liền thấy Mã Gia Kỳ đứng ở bên cạnh hắn, mặt vẫn đen, ngây dại tại chỗ.
  • Lưu Diệu Văn ở một bên cũng bình tĩnh lại, vừa mới tỉnh táo liền ngẩng đầu chửi ầm lên: "Mẹ nó tên khốn kiếp nào a?! Dám đem......" Còn chưa nói xong, ngẩng đầu đã thấy Mã Gia Kỳ đang đen mặt nhìn hắn, Lưu Diệu Văn trong nháy mắt ngây dại, đi cùng hắn còn có Nghiêm Hạo Tường.
  • Tống Á Hiên nhìn thấy Lưu Diệu Văn bị nhấn nhiều lần trong nước rất đau lòng, nhưng động thủ chính là Mã Gia Kỳ, hắn cũng chỉ có thể nhìn người bị đánh mà không thể đánh trả, Hạ Tuấn Lâm nghe tiếng nước vừa lớn vừa có tiết tấu, trong lòng bồn chồn, chờ tiếng nước ngừng lại, Hạ Tuấn Lâm kéo tay Latin Trình Hâm, Đinh Trình Hâm buông hai người ra, tiếp theo Hạ Tuấn Lâm cũng cảm giác bên cạnh xuất hiện một làn gió, còn có chút mát mẻ.
  • Đinh Trình Hâm buông Tống Á Hiên ra, Tống Á Hiên lập tức chạy như bay đến chỗ Lưu Diệu Văn, ngồi xổm xuống giữ chặt tay Lưu Diệu Văn lo lắng nói: "Lưu Diệu Văn, cậu không sao chứ?! Cậu thấy rõ tôi sao?! Đây là cái gì?! Cậu nói đi! Cậu nói mau! Cậu...
  • Được được được, dừng Hiên Hiên một chút, tôi không sao, tôi thấy rõ cậu, tôi biết cậu so cái gì, tôi không mù cũng không ngốc, còn nhớ rõ cậu. "Lưu Diệu Văn nghe Tống Á Hiên nói vấn đề lớn hơn, cho nên mới cắt đứt Tống Á Hiên nhanh như vậy.
  • Tống Á Hiên nhìn bộ dáng Lưu Diệu Văn không giống như là nói dối, lúc này mới yên lòng một chút, nhưng tay bắt được cánh tay Lưu Diệu Văn lại không buông xuống, Nghiêm Hạo Tường nhìn Lưu Diệu Văn cùng Tống Á Hiên nắm tay, quay đầu nhìn về phía Hạ Tuấn Lâm bên kia, Hạ Tuấn Lâm đứng không nhúc nhích, đáy mắt Nghiêm Hạo Tường hiện lên một tia mất mát, sau đó vẫn ngồi dưới đất nhìn Hạ Tuấn Lâm không nhúc nhích.
  • Hạ Tuấn Lâm nghe được tiếng ho khan của Nghiêm Hạo Tường, biết Nghiêm Hạo Tường tới tìm hắn, nhưng bây giờ hắn còn đang giận Nghiêm Hạo Tường, cho nên không đi qua tìm Nghiêm Hạo Tường, chỉ ngơ ngác nhìn Nghiêm Hạo Tường.
  • Đinh Trình Hâm nhìn Hạ Tuấn Lâm vẻ mặt quật cường lại mất mát, quay đầu nhìn về phía Mã Gia Kỳ, đưa ánh mắt về phía hắn, Mã Gia Kỳ nháy mắt lại tỏ vẻ đã nhận được, Mã Gia Kỳ nhìn Lưu Diệu Văn và Nghiêm Hạo Tường còn ngồi dưới đất, ho một tiếng, mở miệng nói: "Phiên vương Đông Nam, thêm Nhị vương tử, hai vị hơn nửa đêm tự tiện xông vào phủ Ngũ hoàng tử, cái gọi là chuyện gì, có cái gì ban ngày không thể nói cứng rắn đến tối trèo tường mới có thể nói sao?
  • Lưu Diệu Văn cùng Nghiêm Hạo Tường liếc nhau, tiếp theo mặc một thân quần áo ướt đứng lên, góc áo sợi tóc còn đang nhỏ nước, Lưu Diệu Văn nuốt một ngụm nước miếng, làm bộ vô tội nói: "Ta nói ta mộng du ngươi tin không?"
  • Thư? Vớ vẩn, là người đều biết phiên vương Đông Nam của cậu ban đêm xông vào phủ Ngũ Hoàng Tử là vì cái gì, Mã Gia Kỳ hừ một tiếng, đi về phía Đinh Trình Hâm, thuận tiện dẫn Tống Á Hiên qua, Lưu Diệu Văn tỏ vẻ rất tức giận nhưng lại không thể động thủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tống Á Hiên bị Mã Gia Kỳ mang đi, Nghiêm Hạo Tường đứng ở bên cạnh Lưu Diệu Văn, nhìn chằm chằm Hạ Tuấn Lâm, Hạ Tuấn Lâm cũng vẫn cảm nhận được hơi thở Nghiêm Hạo Tường phát ra.
  • Mã Gia Kỳ đứng trước mặt hai người, Lưu Diệu Văn và Nghiêm Hạo Tường đứng đối diện, không dám lên tiếng. Lúc trước sau khi Mã Gia Kỳ nhìn thấy dấu đỏ trên người hai em trai, liền đoán được lúc anh không có ở đây đã xảy ra chuyện gì, cho nên cố ý nhịn nửa tháng nghĩ Lưu Diệu Văn và Nghiêm Hạo Tường sẽ thu liễm, không nghĩ tới hai người kia chẳng những không dừng tay còn được voi đòi tiên, anh chính là cố ý để Hạ Tuấn Lâm vào ở phủ Ngũ Hoàng Tử sau đó bắt người, không nghĩ tới, Thật sự bắt được.
  • Tống Á Hiên bên cạnh Mã Gia Kỳ thấy bộ dáng ủy khuất của Lưu Diệu Văn có chút mềm lòng, lặng lẽ kéo ống tay áo Mã Gia Kỳ nhỏ giọng nói: "Nhị ca, quên đi, tuy rằng tự tiện xông vào vương phủ không đúng, nhưng dù sao cũng không xảy ra chuyện gì, coi như xong đi, để bọn họ trở về đi.
  • Mã Gia Kỳ nhíu mày trả lời: "Sao có thể quên được, cậu còn chưa trưởng thành đâu, nó đã dám động thủ động chân với cậu, nếu tôi không nhìn, cậu bị ăn sạch sẽ lúc nào cũng không biết đâu, có nghe thấy không?"
  • Tiếp theo quay đầu nói với Hạ Tuấn Lâm: "Hạ nhi ngươi cũng vậy, đừng nuông chiều hắn, cẩn thận đến lúc đó bị bán còn ngốc hồ hồ giúp nhân số bạc, có nghe không?"
  • Tống Á Hiên và Hạ Tuấn Lâm đều ủy khuất bĩu môi ngoan ngoãn gật đầu, Mã Gia Kỳ hài lòng gật đầu, lúc quay đầu muốn tìm Đinh Trình Hâm, Đinh Trình Hâm đã đi tới chỗ Lưu Diệu Văn.
  • Lưu Diệu Văn nhìn Đinh Trình Hâm vẻ mặt nghiêm túc đi về phía mình, thân thể không tự giác đứng thẳng, khẩn trương nuốt nước miếng, Đinh Trình Hâm đứng ở trước mặt Lưu Diệu Văn, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ngươi hiện tại lập tức trở về Hầu phủ nghỉ ngơi, ta ngày mai sẽ sớm đi Hầu phủ tìm ngươi nói chuyện, về trước đi.
  • Lưu Diệu Văn do dự nói: "Anh..." Nghe lời, nếu không anh cũng không cứu được em, hôm nay anh trai em mang dao tới. "Hai câu sau chỉ có một mình Lưu Diệu Văn nghe được, lúc Mã Gia Kỳ tới thật sự mang theo kiếm tới, Đinh Trình Hâm sợ Mã Gia Kỳ thật sự động thủ, chỉ cần người không chết là được, có thương thì lấy thuốc trị là được, cho nên Đinh Trình Hâm muốn Lưu Diệu Văn về trước, ngày mai tự mình đi phân tích lợi hại với Lưu Diệu Văn.
  • Lưu Diệu Văn chần chờ nhìn Đinh Trình Hâm, lại nhìn Tống Á Hiên và Mã Gia Kỳ bên cạnh. Mã Gia Kỳ đen mặt nhìn mình. Tống Á Hiên gật đầu với Mã Gia Kỳ sau lưng, ý bảo anh ta rời đi trước, bởi vì anh ta thấy bảo kiếm bị nắm bên hông Mã Gia Kỳ đã có một tia hàn quang.
  • Lưu Diệu Văn cúi đầu trầm mặc một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn Đinh Trình Hâm, dùng giọng nói có chút khẩn trương nói: "Anh, vậy em có thể... ôm Hiên Hiên rồi trở về không?"
  • Đinh Trình Hâm trầm mặc một hồi, Dương nhi ngươi đây không phải là muốn đánh sao?! Đinh Trình Hâm quay đầu nhìn về phía Mã Gia Kỳ, Mã Gia Kỳ nghe được thỉnh cầu của Lưu Diệu Văn, bảo kiếm trên tay lại có một tia hàn quang lóe lên, Tống Á Hiên lập tức đè bảo kiếm lại nói: "Anh hai, không có việc gì, để em đi đi, em... em cũng muốn ôm anh ấy..." Nói xong lỗ tai Tống Á Hiên đỏ lên, Mã Gia Kỳ nhìn thấy lỗ tai Tống Á Hiên, bất đắc dĩ gật đầu, "Đi..." Còn chưa ra, Tống Á Hiên đã không thấy đâu, Mã Gia Kỳ thở dài.
  • Lưu Diệu Văn ôm lấy Tống Á Hiên chạy tới, cọ xát trong hốc vai người ta nửa ngày, qua nửa ngày mới lưu luyến không rời buông ra, mà lúc ôm, Hạ Tuấn Lâm bên kia kéo ống tay áo Mã Gia Kỳ, dùng mắt hoa đào vô thần hướng về phía hắn, một ngón tay chỉ Nghiêm Hạo Tường, Mã Gia Kỳ hiểu ý của Hạ Tuấn Lâm, cũng chỉ bất đắc dĩ nói đi, tiếp theo, lại một trận gió thổi lên, Mã Gia Kỳ tỏ vẻ bất đắc dĩ.
  • Nghiêm Hạo Tường thấy Hạ Tuấn Lâm đốt gậy trúc chạy về phía mình, chạy được một nửa không cẩn thận lảo đảo một chút, tim Nghiêm Hạo Tường thiếu chút nữa nhảy ra, vội vàng tiến lên đỡ lấy người sau đó ôm vào trong ngực, thấp giọng nói: "Không có việc gì a Lâm Lâm, anh ở đây.
  • Hạ Tuấn Lâm giải cứu đầu mình khỏi ngực Nghiêm Hạo Tường, nói: "Ôm xong cậu cũng lập tức trở về, nếu không tôi có thể không giữ được cậu.
  • Nghiêm Hạo Tường vừa nghe Hạ Tuấn Lâm muốn đuổi hắn đi, trong nháy mắt hóa thân thành gợn sóng tinh hướng Hạ Tuấn Lâm làm nũng nói: "Lâm Lâm~tôi sai rồi~đừng đuổi tôi đi, được không~~~
  • Hạ Tuấn Lâm nghe Nghiêm Hạo Tường làm nũng nổi da gà, khóe miệng cũng nhịn không được giương lên, nhưng chính mình còn đang tức giận, không thể nuông chiều hắn, Hạ Tuấn Lâm ngăn chặn khóe miệng nói: "Không tốt, nói trở về liền trở về, nếu cậu không muốn vậy tôi liền mỗi ngày trốn tránh cậu để cậu không bao giờ tìm thấy tôi nữa!
  • Nghiêm Hạo Tường vội vàng xin lỗi nói: "Được được, Lâm Lâm ta sai rồi, ta lập tức đi, đừng trốn tránh ta, được không?"
  • Hạ Tuấn Lâm nghe ra Nghiêm Hạo Tường khẩn trương cùng cẩn thận từng li từng tí, có chút mềm lòng nói: "Nói giữ lời, ôm xong trở về khách sạn nghỉ ngơi.
  • Hai đôi tình nhân chán ngấy nửa ngày, vợ chồng già bên cạnh tỏ vẻ lạnh lùng, qua nửa ngày, Lưu Diệu Văn buông lỏng Tống Á Hiên ra, xoay người chuẩn bị trở về, một bước ba quay đầu lại, Tống Á Hiên lộ ra nụ cười sáng lạn với hắn, Lưu Diệu Văn cũng trả lời nụ cười cực kỳ đẹp trai, Tống Á Hiên xoay người đi về phía Mã Gia Kỳ, Lưu Diệu Văn xoay người đi về phía tường định trèo tường trở về, Nghiêm Hạo Tường bên cạnh cũng buông lỏng ra, kỳ thật hắn không muốn buông ra. Hơn nữa còn thừa dịp người ta không chú ý mang người đi, nhưng một vị hộ đệ cuồng ma bên cạnh vẫn trừng mắt nhìn hắn, hắn bị trừng hoảng hốt, kế hoạch cướp người trong lòng cũng chỉ có thể thất bại.
  • Lưu Diệu Văn chậm rãi đi về phía tường vây, trong đầu tất cả đều là nụ cười vừa rồi của Tống Á Hiên, nghĩ đi nghĩ lại theo bản năng ngẩng đầu nhìn trời, trong lúc lơ đãng thấy được ánh trăng vừa to vừa tròn vừa sáng trên bầu trời, ánh trăng khắc ở trong mắt Lưu Diệu Văn, chuông báo động trong lòng Lưu Diệu Văn vang lên, vội vàng cúi đầu không nhìn mặt trăng, nhưng đã muộn, Lưu Diệu Văn chỉ cảm thấy thân thể trở nên nóng nảy, Lưu Diệu Văn giãy dụa lắc đầu, cắn răng thầm nghĩ không tốt. Nhưng từ từ Lưu Diệu Văn không có ý thức, trước mắt tối sầm, dừng bước, cúi đầu nhắm mắt lại.
  • Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm đang nói chuyện với Tống Á Hiên, ba người không phát hiện, Nghiêm Hạo Tường ở một bên đột nhiên cảm giác phía sau có hơi thở rất mạnh, lập tức ôm lấy Hạ Tuấn Lâm quay đầu bộc phát sát khí.
  • Mấy người đều bị Nghiêm Hạo Tường hấp dẫn, đều nhìn về phía Nghiêm Hạo Tường, lại theo ánh mắt Nghiêm Hạo Tường nhìn về phía Lưu Diệu Văn bên tường vây, người đứng bất động, trong lòng mấy người kỳ quái, Tống Á Hiên muốn đi lên nhìn Lưu Diệu Văn, nhưng Hạ Tuấn Lâm một tiếng đừng đi qua làm cho Tống Á Hiên dừng bước, Hạ Tuấn Lâm cũng cảm nhận được, hơi thở của Lưu Diệu Văn thay đổi.
  • Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm thấy Lưu Diệu Văn kỳ quái trong lòng làm tốt phòng bị, kéo Tống Á Hiên trở về bảo vệ ở phía sau, Mã Gia Kỳ nói với Nghiêm Hạo Tường: "Nghiêm Hạo Tường, mang Hạ Nhi tới đây, Lưu Diệu Văn không thích hợp lắm.
  • Nghiêm Hạo Tường nghe được Mã Gia Kỳ nói, lập tức ôm ngang Hạ Tuấn Lâm, ôm chặt người, lắc mình xuất hiện ở bên kia Mã Gia Kỳ, Nghiêm Hạo Tường thả Hạ Tuấn Lâm xuống, bảo vệ ở phía sau, một thân sát khí nhìn chằm chằm Lưu Diệu Văn.
  • Một lát sau, Lưu Diệu Văn mở mắt ra, ánh trăng chiếu rọi xuống, một đôi mắt máu xuất hiện.
14
Tai nạn