TNT: Sống lâu / Đi đi.
TNT: Sống lâu
  • Thủy Ngọc Thành, chạng vạng tối,
  • Trương Chân Nguyên vẻ mặt oán khí ghé vào trên giường, Trần Tứ Húc vẻ mặt tươi cười xoa thắt lưng cho người ta, Trần Tứ Húc vẻ mặt muốn ăn đòn mở miệng nói: "Chân Nguyên a, còn đau hay không a?
  • Trương Chân Nguyên tức giận muốn đánh người, nhưng vừa động liền đau, ngẫm lại vẫn là quên đi, về sau bó lớn cơ hội, bây giờ vẫn là nằm đi, sau đó an tĩnh lại ngẩn người đi.
  • Trần Tứ Húc thấy Trương Chân Nguyên không nói lời nào cũng không dám lên tiếng, chỉ chuyên tâm xoa thắt lưng cho người ta, rất nhanh trời tối, Trần Tứ Húc nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó đắp chăn cho Trương Chân Nguyên mở miệng nói: "Chân Nguyên.
  • Tôi......
  • Ngươi muốn đi?
  • Không đợi Trần Tứ Húc nói xong Trương Chân Nguyên đã mở miệng trước, Trần Tứ Húc cảm nhận được sự mất mát của Trương Chân Nguyên, đi tới đầu giường hơi khom lưng nhìn Trương Chân Nguyên nói: "Ngoan ngoãn chờ tôi trở về.
  • Trần Tứ Húc không muốn nói gì khác, Trương Chân Nguyên cũng sẽ không muốn nghe những lời vô nghĩa kia, Trương Chân Nguyên dùng chăn che khuất nửa khuôn mặt dời đi ánh mắt gật gật đầu, buồn bực nói: "Bình an trở về, anh chờ em.
  • Trần Tứ Húc cười khẽ một tiếng nói: "Cảm tạ tướng quân đại nhân đã thông cảm và ủng hộ, tôi sẽ nhanh chóng trở về.
  • Muốn đi thì đi, đừng đợi lát nữa ta khóc ngươi liền luyến tiếc đi.
  • Trương Chân Nguyên hừ một tiếng buồn bực oán hận.
  • Được được được, đừng khóc đừng khóc, anh đi là được, anh đi đây.
  • Đi nhanh lên.
  • Tôi đi thật sao?
  •         “……”
  • Tôi đi đây?
  •         “……”
  • Đi thật sao?
  • Đi nhanh lên, đồ khốn!
  • Một cái gối đầu bay về phía Trần Tứ Húc bên cửa, Trần Tứ Húc tiếp được cái gối đập tới, bước nhanh đến bên giường nhét cái gối vào, lại cẩn thận đắp chăn, lại trộm hương thơm trên miệng Trương Chân Nguyên, lúc này mới vẻ mặt không nỡ rời đi.
  • Trong phòng trong nháy mắt an tĩnh, Trương Chân Nguyên nhịn không được hít hít mũi, hốc mắt hồng hồng kéo chăn dày lên trên, thân thể mệt mỏi làm cho hắn rất nhanh ngủ thiếp đi, trước khi nhắm mắt mắt còn đọng nước mắt, nếu lại dám chết bên ngoài ta liều mạng cũng sẽ đem ngươi bắt về chôn trong mộ phần tổ tiên.
  • Cửa thành, Kiếm Linh đang khoác áo choàng ngồi ở lều chắn gió gần đó nghỉ ngơi, Trần Tứ Húc rất nhanh phát hiện hắn, đi tới một cước đạp qua đánh thức người ta.
  • Kiếm linh bị dọa giật mình, vừa muốn rút kiếm thì nhìn thấy Trần Tứ Húc, tiếp theo thở phào nhẹ nhõm thu kiếm lại, nói: "Làm ta sợ muốn chết, còn tưởng rằng là ai muốn ám toán ta chứ, thế nào, song thành có vui hay không, ta cảm thấy rất vui, có vài thứ ngay cả vương thành cũng không có, ta mua vài món trang sức đẹp mắt mang về cho Bích Đồng.
  • Bích Đồng? Tên thật của Miêu Yêu a, Trần Tứ Húc nhìn thấy ánh sáng trong mắt khi Kiếm Linh nhắc tới Miêu Yêu, trong lòng kinh ngạc, sau đó nói: "Miêu Yêu... sẽ thích những thứ này sao?"
  • Kiếm Linh ánh mắt sáng ngời nhìn Trần Tứ Húc nói: "Đương nhiên, cô ấy thích những châu báu trang sức màu sắc rực rỡ kia, chỉ là quá bận rộn không có thời gian trang điểm mà thôi, cô gái nào không thích xinh đẹp, đúng không, được rồi, không nói nhiều nữa, lấy lại.
  • Nói xong nhấc mũ đội ở trên đầu đi tới bên cạnh ngựa xoay người lên ngựa, biểu tình đã biến trở về bộ dáng lạnh lùng bình thường, Trần Tứ Húc nhìn thấy Kiếm Linh biến hóa trong lòng cũng không biết nên nói cái gì, ai cũng có quyền lợi ở trong lòng thả người.
14
Đi đi.