TNT: Sống lâu / Đột ngột
TNT: Sống lâu
  • Ánh mắt mọi người toàn bộ hướng lên thành lầu, từng hàng cung tiễn binh đứng ở trên thành lầu, từng nhánh cung tiễn mạo hiểm hàn quang nhắm ngay mọi người phía dưới.
  • Ngao Tử Dật liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lý Thiên Trạch bị áp tới, Lý Thiên Trạch cũng nhìn thấy Ngao Tử Dật, hai người cứ như vậy liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy tưởng niệm cùng bi thống.
  • Một trận mưa tên vừa rồi bắn trúng Miêu Yêu và Hạ Tuấn Lâm, Miêu Yêu trực tiếp bị đóng đinh trên mặt đất, Hạ Tuấn Lâm cũng hôn mê bất tỉnh lần nữa, hắn thật thảm.
  • Nghiêm Hạo Tường ôm Hạ Tuấn Lâm hôn mê hai mắt đỏ tươi, Trần Tỳ Đạt sau khi nhìn thấy lập tức nhanh chóng né tránh mưa tên kia chạy tới, hơn mười cây ngân châm đâm vào sau lưng Hạ Tuấn Lâm, trong khoảng trống mơ hồ của Hạ Tuấn Lâm, nhanh chóng kéo trường tiễn từ sau lưng ra.
  • Thân thể Hạ Tuấn Lâm đau đến run rẩy, đau đến tỉnh lại, Nghiêm Hạo Tường đau lòng cắn chặt môi dưới, thủ pháp Trần Tỳ Đạt thuần thục lại nhanh chóng cầm máu cho Hạ Tuấn Lâm, xé một khối áo bào của Nghiêm Hạo Tường xuống làm dải cầm máu, trói chặt toàn bộ lồng ngực và sau lưng Hạ Tuấn Lâm lại.
  • Sau khi cứu người xong Trần Tỳ Đạt lau mồ hôi trên đầu, Nghiêm Hạo Tường ôm Hạ Tuấn Lâm mơ hồ tự trách không thôi, hắn nên cẩn thận một chút, hắn cẩn thận một chút, không sơ suất như vậy, Hạ Tuấn Lâm sẽ không thay hắn chắn tên.
  • Hạ Tuấn Lâm nghe được tiếng nghẹn ngào loáng thoáng của Nghiêm Hạo Tường tỉnh lại, một đôi hoa đào xinh đẹp mắt nhìn Nghiêm Hạo Tường, Nghiêm Hạo Tường cúi đầu, thấy Hạ Tuấn Lâm mở mắt nhìn về phía hắn, trong lòng Nghiêm Hạo Tường tự trách càng nặng, trán đặt lên trán Hạ Tuấn Lâm thấp giọng nghẹn ngào xin lỗi,
  • "Không phụ lòng Lâm Lâm, đều là ta không tốt, ta không nên khinh thường... Đều là ta, ngươi mới có thể..."
  • "Không sao, tôi không đau chút nào..."
  • Hạ Tuấn Lâm ngoài miệng nói không đau, nhưng lông mày nhíu chặt cùng ngữ khí run rẩy, vẫn bại lộ thống khổ của hắn, Nghiêm Hạo Tường ôm chặt Hạ Tuấn Lâm không ngừng xin lỗi,
  • "Nhưng ta đau a Lâm Lâm, ta hẳn là phát hiện trước, ta hẳn là bảo vệ tốt ngươi, ta nói sau này ta đến bảo vệ ngươi, hẳn là ta đến chịu một mũi tên này."
  • Hạ Tuấn Lâm tựa vào vai Nghiêm Hạo Tường, nhìn Nghiêm Hạo Tường tự trách không thôi, đôi môi tái nhợt khẽ nhếch, hai tay xoa lên khuôn mặt Nghiêm Hạo Tường, ngón cái lau đi nước mắt nơi khóe mắt Nghiêm Hạo Tường.
  • Hạo Tường, Thâm Uyên một mình ta đi là được, thần dân của ngươi cần ngươi.
  • Nói xong Hạ Tuấn Lâm rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa, chậm rãi nhắm mắt lại, hoàn toàn ngất đi, đầu nhẹ nhàng dựa vào hõm vai Nghiêm Hạo Tường, tay nâng lên cũng vô lực nện xuống đất, Nghiêm Hạo Tường đè nén cảm xúc chậm rãi hôn lên trán Hạ Tuấn Lâm, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, nhỏ lên mặt Hạ Tuấn Lâm.
  • Cảm xúc tự trách bi thương đánh sâu vào Nghiêm Hạo Tường, Nghiêm Hạo Tường cúi đầu thân thể khẽ run rẩy, mà cánh tay trong ống tay áo lúc này mơ hồ có chút hoa văn màu đỏ xuất hiện.
  • Nhưng không ai phát hiện, Trần Tỳ Đạt đứng lên nhìn Đại hoàng phi trên thành lầu, không chú ý tới Nghiêm Hạo Tường, mà Đại hoàng phi ở trên thành lầu hoàn toàn hấp dẫn ánh mắt toàn trường.
14
Đột ngột