Thấy Chu Chí Hâm không trả lời, Dư Vũ Hàm lại hỏi.
Mà thiếu niên đầu dây bên này nghe được thanh âm, thì cúi đầu bất đắc dĩ cười.
zhuzhixinTôi có chút việc ở đây.
zhuzhixinPhải dùng nguyên tố gỗ của tôi để cứu người.
zhuzhixinSau khi cứu người xong, tôi sẽ quay về.
Chu Chí Hâm dứt lời, ánh mắt tiêu tán vài phần.
Dư Vũ Hàm không hề nghe ra sự cô đơn trong lời nói của Chu Chí Hâm, cởi mở đáp lại.
yuyuhanChúng tôi sẽ chờ anh quay lại.
-
Sau khi cúp điện thoại, Chu Chí Hâm ngẩng đầu chú ý tới ánh mắt của mấy thiếu niên khác, tất cả đều tập trung trên người mình.
Khuôn mặt hắn mang theo nụ cười ngượng ngùng, nhìn thẳng vào mắt bọn họ.
yiyangqianxiPhòng nghị sự phía Tây đã được xây dựng lại.
Dịch Dương Thiên Tỉ mở miệng chuyển đề tài.
Khóe miệng Chu Chí Hâm khó nén ý cười, gật đầu thật mạnh.
zhuzhixinKhông ngờ lại nhanh như vậy.
zhuzhixinDư Vũ Hàm nói với tôi họ đã nhờ Trương gia giúp đỡ.
zhuzhixinBởi vì có Trương gia trợ giúp, cho nên chưa tới một nửa thời gian đã xây dựng lại hoàn thành.
yiyangqianxiCó phải đó là tổ chức Wind Breaking Organization?
zhuzhixinPhải, chính là họ.
yiyangqianxiĐó là do Trương Chân Nguyên giúp đỡ.
zhuzhixinÂn, bọn họ đương nhiệm Trương gia tông chủ làm ra quyết định
Dịch Dương Thiên Tỉ nghe Chu Chí Hâm nói, trầm tư suy nghĩ một chút.
Tây thành là bị dị năng sở cảnh sát tập kích mới sụp đổ, mà Trương gia thì nguyện ý ra tay tương trợ. Xem ra lúc ấy không riêng gì cha mẹ mình phát hiện dị năng sở cảnh sát bí mật, cái khác dị năng đoàn thể nhất định nhiều ít đều biết một ít chuyện.
Vì phòng ngừa dị năng sở cảnh sát từng cái đánh bại, Trương gia coi như là vì dị năng thế giới cân bằng làm ra lựa chọn của mình.
Nhìn như vậy, bọn họ coi như là một đoàn thể có chủ kiến có trách nhiệm.
yiyangqianxiKhi nào rảnh thì phải cảm ơn họ.
Chu Chí Hâm gật đầu đáp lại.
-
Đang lúc mấy thiếu niên thảo luận khí thế ngất trời thời điểm, mới từ trong sân đi vào Trần Thiên Nhuận đứng ở cửa nghe được bọn họ theo như lời hết thảy.
Sở cảnh sát dị năng...... Phá Phong Trương gia...... Tây thành trùng kiến......
Không nghĩ tới trong chuyện này lại xảy ra nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy.
Đôi mắt thiếu niên tối sầm, không đi vào, xoay người lại trở về sân.
Một mình một người ngồi ở một bên trên ghế, nhàn nhã quơ chân, ngẩng đầu nhìn hoàng hôn chạng vạng. Không khỏi lâm vào hồi ức thật lâu trước đây.
Đã từng, ở bên cạnh ngôi nhà trong thôn của mình. Ngoài cửa cũng có một cái ghế đu, phụ thân luôn ngồi ở phía trên nhàn nhã đem bọt nước trên tay dùng dị năng biến hóa các loại hình thái để chọc cho mình vui vẻ.
Nước trong tay phụ thân một hồi tích tích phân rõ ràng, một hồi tụ hợp thành trụ, vây quanh ở bên cạnh mình, sau đó chỉ thấy ngón tay hắn buông lỏng, đem mình tưới thành một con ướt sũng.
Nhìn vẻ mặt quẫn bách của mình, phụ thân luôn vô tâm vô phế cười rất vui vẻ. Lúc này mẫu thân của mình sẽ bưng dưa hấu đã cắt xong đi ra, quở trách phụ thân một trận.
Trần Thiên Nhuận nghĩ, khóe mắt dần dần ướt át.
Những ngày tốt đẹp như vậy, ngắn ngủi như vậy. Thời gian trôi qua quá lâu, chính mình cũng muốn quên bộ dáng của phụ thân mẫu thân.
Sân nhỏ yên tĩnh, không có một chút tạp âm.
Hồi lâu, chỉ nghe Trần Thiên Nhuận cười khổ một tiếng. Sau đó giơ tay lên lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt.
Hắn cũng không có thời gian sầu não quá khứ.
Hắn dù sao cũng phải nghĩ biện pháp chính mình sống sót mới được.
-
-
-
-
(Mộc Mộc nhãi con cảm tạ bảo bối khai thông hội viên, đã tăng thêm)