Nghiêm Vi nghe Nghiêm Hạo Tường tự thuật, trong đầu không khỏi nổi lên một trận bão táp.
Trong lòng luôn có loại thanh âm nói cho nàng biết, chuyện này tuyệt đối không đơn giản.
Nghe được tỷ tỷ an ủi, trong lòng Nghiêm Hạo Tường tóm lại dễ chịu hơn một chút.
Thiếu niên đối với nàng nặn ra vẻ tươi cười.
Có người chia sẻ chuyện nội tâm, tốt hơn nhiều so với một người thừa nhận.
-
Nghiêm Vi sửa sang lại cảm xúc, vỗ nhẹ bả vai thiếu niên, cô đứng dậy đi vào phòng bếp.
Như có điều suy nghĩ làm xong một món ăn, cũng quên mất có cho muối vào hay không.
Thiếu nữ nhẹ nhàng gắp một ngụm bỏ vào trong miệng, hương vị còn tốt, tuy rằng không bằng bình thường trình độ.
-
Trên bàn cơm, hai người yên lặng gắp thức ăn, không khí yên tĩnh như đọng lại.
Hồi lâu, Nghiêm Vi đột nhiên như là nhớ tới chuyện gì, chờ mong nhìn về phía thiếu niên đối diện.
yanweiLần này cậu đi tìm Lạc Lạc, có gặp Tống Á Hiên không?
yanweiNhững điều bạn đã xác nhận đã được xác nhận chưa?
Nghiêm Vi nói xong, trong con ngươi lóe ra một đạo tinh quang.
Nhưng nhận được lại là nụ cười khinh miệt của Nghiêm Hạo Tường.
Nghiêm Hạo Tường nói xong, nhớ tới biểu tình không phục của Tống Á Hiên lúc ấy.
Chỉ vì xác nhận chuyện này cho chị cậu, thiếu chút nữa không cãi nhau với Tống Á Hiên.
Thiếu niên dừng một chút, tiếp tục nói.
yanhaoxiangTôi đã nói là tôi đã xem hồ sơ của anh ta.
yanhaoxiangĐó là một Muggle.
yanhaoxiangTôi đã đọc suy nghĩ của anh ấy khi tôi hỏi câu hỏi này.
yanhaoxiangKhông nói dối.
Nghiêm Hạo Tường dứt lời, bất đắc dĩ nhún vai.
Mà thiếu nữ đối diện lại không khỏi nhíu mày.
Lúc ấy cùng Tống Á Hiên ở bệnh viện băng bó cho hắn, xuyên thấu qua miệng vết thương, rõ ràng thấy được một tia kim quang a?
Chẳng lẽ mình hoa mắt rồi?
yanhaoxiangĐừng nghĩ nữa, chị.
Nghiêm Hạo Tường nhìn thấy bộ dạng trăm mối vẫn không có lời giải của Nghiêm Vi, giơ tay quơ quơ trước mặt cô.
yanhaoxiangSuy nghĩ quá nhiều, dễ bị nếp nhăn
Dứt lời, lộ ra một nụ cười đê tiện hề hề.
Sự thật chứng minh, nam hài tử mặc kệ lớn lên bao nhiêu, ở trước mặt tỷ tỷ của mình đều là một bộ dáng tiểu hài tử.
Cho nên mặc kệ lớn bao nhiêu, nên đánh vẫn phải đánh.
Một cái tát ôn nhu rơi vào sọ Nghiêm Hạo Tường, cơm vừa ăn vào, thiếu chút nữa bị anh phun ra.
yanhaoxiangChính mình nhìn lầm rồi.
yanhaoxiangThật xấu hổ, phải không?
Thiếu niên một bộ không phục, tiếp tục kêu gào.
yanweiMau ăn cơm đi, ăn cơm cũng không bịt miệng được đâu.
Dứt lời, thiếu nữ đem chính mình bát đũa cất kỹ, đứng dậy đi đến phòng khách, ngồi ở trên sô pha.
Nghiêm Vi cầm lấy sách trên bàn trà, không ngừng lật xem, kiểm tra tin tức về người có dị năng hành giả.
Không sai a......
Không sai a......
Vậy rốt cuộc vấn đề nằm ở chỗ nào?
Thiếu nữ thấp giọng thầm thì.
Tống Á Hiên này, có rảnh vẫn phải gặp lại một chút mới được.
yanweiLần sau anh còn đi tìm Lolo không?
yanweiĐưa tôi theo luôn đi.
Nghiêm Vi quay đầu nói với Nghiêm Hạo Tường đang nhai kỹ nuốt chậm.
Mà thiếu niên nghe được nàng khẩn cầu, trên mặt không khỏi hiện ra một tia nghi hoặc.
yanhaoxiangHả??? Anh đi đâu vậy?
Vừa dứt lời, không đợi Nghiêm Vi trả lời, thiếu niên mãnh liệt bừng tỉnh đại ngộ bình thường tiếp tục nói.
yanhaoxiangAnh Lạc Lạc tên gì nhỉ? Dịch Dương Thiên Tỉ, Dịch Dương Thiên Tỉ
Không đợi Nghiêm Hạo Tường trêu chọc xong, một cái gối ôm chuẩn xác rơi vào gáy hắn.
Làm...... Đánh lén......
Nghiêm Vi mặc kệ anh, trực tiếp ôm sách, trở về phòng mình.