Nghiêm Hạo Tường nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi với Vương Tuấn Khải, tâm tình thật lâu không bình phục được.
Hắn biết Vương Tuấn Khải là người tốt, hắn có thể biết rõ Vương Tuấn Khải không nói dối.
Nếu như Nguyệt Quang Thụ Chủng là cần thuần huyết hoa mộc nhất tộc huyết để tưới...... Vậy tại sao Biên Bá Hiền cùng bọn họ nói đó là dị năng sở cảnh sát đồ vật?
Hơn nữa còn là bí mật cấp SSS......
Ánh mắt thiếu niên tối tăm, chậm rãi đi về phía văn phòng. Cảm giác nặng nề này là lần đầu tiên.
Nghiêm Hạo Tường vừa mới bước vào cửa, Biên Bá Hiền liền tích cực tiến lên, sốt ruột hỏi thăm.
Thiếu niên không trả lời, mà đánh giá biểu tình của Biên Bá Hiền.
bianboxianCó kết quả gì không?
Thấy Nghiêm Hạo Tường trầm mặc, Biên Bá Hiền liền tiếp tục truy hỏi.
Chỉ thấy hắn chậm rãi gật đầu.
Theo lời khẳng định của Nghiêm Hạo Tường, khuôn mặt người đàn ông lập tức nở rộ nụ cười, trong ánh mắt lóe ra hào quang, đang nói ra chờ mong của anh.
yanhaoxiangKý ức trước đây của Vương Tuấn Khải quả thật đã bị xóa đi một đoạn.
yanhaoxiangVà trong ký ức đó cũng chứa đựng những thứ như cây ánh trăng.
yanhaoxiangTại hắn khi còn bé, hắn gặp qua Nguyệt Quang Thụ Chủng, cũng gặp qua Nguyệt Quang Thần Thụ, nhưng là đều là tại cha mẹ hắn sau lưng vụng trộm nhìn thấy.
yanhaoxiangKhông còn thông tin nào khác.
Nghiêm Hạo Tường dựa theo yêu cầu của Vương Tuấn Khải, báo cáo cho Biên Bá Hiền. Đem chuyện không quan trọng toàn bộ nói cho hắn biết, che giấu kia âm u đáng sợ sự thật.
Nam nhân tập trung tinh thần nghe, vọng tưởng biết thêm thông tin về loại cây ánh trăng. Nhưng lời nói của Nghiêm Hạo Tường lại khiến hắn thất vọng lần nữa.
Thiếu niên không nhìn ánh mắt của hắn, không biết là chột dạ hay là phiền não, hắn đem đầu chuyển tới một bên, nhẹ giọng đáp lại.
Biên Bá Hiền không lên tiếng, hắn tinh tế trầm tư. Nếu như Vương Tuấn Khải chỉ là gặp qua Nguyệt Quang Thụ Chủng và Nguyệt Quang Thần Thụ, không biết bất cứ bí mật nào liên quan đến nó, vậy tại sao thành chủ Tây Thành lại cố ý xóa bỏ ký ức của hắn? Điều này thật sự là không thể nào nói nổi.
bianboxianNghiêm Hạo Tương
Hồi lâu, người đàn ông nghiêm túc gọi tên anh.
bianboxianAnh đang nghiêm túc nghĩ lại xem, còn chuyện gì nữa không?
Biên Bá Hiền tiến đến bên cạnh thiếu niên, nghiêm túc nhìn chăm chú vào khuôn mặt của hắn, lần nữa truy vấn.
Nghiêm Hạo Tường nghe hắn nói, giả bộ suy nghĩ, sau đó đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ ồ một tiếng.
bianboxianThế nào? Còn gì nữa không?
yanhaoxiangĐúng rồi đúng rồi
Nghiêm Hạo Tường giơ tay vỗ vỗ đầu mình, sau đó chính nghĩa nói.
yanhaoxiangVương Tuấn Khải trí nhớ có lão thành chủ nói với hắn lời nói
yanhaoxiangLão thành chủ nói cây ánh trăng là một thứ rất xấu xa.
yanhaoxiangĐừng bao giờ chạm vào nó.
yanhaoxiangNên đã xóa ký ức của anh ta.
Nghiêm Hạo Tường dứt lời, hơi quay đầu, tỉ mỉ quan sát phản ứng của Biên Bá Hiền.
Mà nam nhân lại bình tĩnh mặt không chút thay đổi.
Xấu xa?
Dĩ nhiên hắn biết đó là một thứ xấu xa.
Nhưng là, cũng sở dĩ tà ác, vật kia mới hữu dụng như vậy, có thể làm cho bọn họ đạt được mục đích của bọn họ.
bianboxianCây Nguyệt Quang ở đâu biết không?
yanhaoxiangKhông biết, bởi vì Vương Tuấn Khải chỉ là từ xa nhìn thấy, cũng không có đi đụng vào, mà khi đó hắn còn nhỏ, cho nên lão thành chủ cái gì cũng không cùng hắn nói
bianboxianVậy phương pháp sinh trưởng của giống cây ánh trăng có biết không?
bianboxianHắn đã gặp qua thần thụ, có phải biết sinh trưởng như thế nào hay không?
Nghe Biên Bá Hiền nói xong, vẻ mặt Nghiêm Hạo Tường hơi giật mình. May mắn hắn sớm có dự liệu, trực tiếp đáp lại lắc đầu.
yanhaoxiangKhi nó nhìn thấy, nó đã trưởng thành.
Thiếu niên trên đường trở về, đã nghĩ kỹ giấu diếm từ ngữ.
Biên Bá Hiền không hoài nghi, chỉ hơi thất vọng gật đầu.
Rõ ràng hắn cho rằng có thể biết nhiều hơn về bí mật của Nguyệt Quang Thụ Chủng, nhưng mà ít lại càng ít.
Đối với hắn mà nói, duy nhất tin tức tốt chính là, Nguyệt Quang Thụ Chủng thật sự tồn tại, không phải trong truyền thuyết hư vô đồ vật.
Biên Bá Hiền cười cười, vỗ nhẹ bả vai Nghiêm Hạo Tường.
Nếu đã biết kết quả, Biên Bá Hiền liền không có dừng lại quá nhiều.
Nghiêm Hạo Tường ngồi ở chỗ của mình, nhìn bóng lưng hắn rời đi, trong lòng thiếu niên dần dần thấp thỏm bất an.
Hắn...... lần đầu tiên nói dối cấp trên......