Trường Imperial
Từ sau lần trước Chu Thanh Lạc tới, trên mặt Hạ Tuấn Lâm vẫn mang theo ý cười nhè nhẹ, mặc cho nội tâm bình tĩnh như thế nào, chính là không cách nào xoa dịu khóe miệng giương lên này.
Mặc kệ lúc nào chỗ nào đang làm gì, hắn đều là một bộ biểu tình như vậy.
Vì thế liền có một màn phía dưới.
Giáo viên trên sân khấu nói đề toán nghe không hiểu, Tống Á Hiên ngồi song song ở một bên dưới sân khấu thì thường thường dùng dư quang liếc Hạ Tuấn Lâm, nhìn bộ dáng ngốc nghếch này của cậu nhập thần.
Người này...... Sẽ không thật sự đầu óc bị thương đến choáng váng chứ?
Trên mặt thiếu niên lộ ra một tia thương tiếc.
Reng reng reng reng.
Tiếng chuông tan học vang lên, Tống Á Hiên nhanh chóng đứng dậy thu dọn sách vở của mình, mà Hạ Tuấn Lâm tiếp tục duy trì động tác một tay chống má, ánh mắt lăng lăng nhìn chằm chằm phía trước.
Thiếu niên vươn ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc cánh tay hắn.
songyaxuanLớp học kết thúc
Hạ Tuấn Lâm ha hả cười ngây ngô đứng lên, cất kỹ sách vở, đi theo phía sau Tống Á Hiên.
Hai người song song đi trên đường trở về ký túc xá, Hạ Tuấn Lâm ngượng ngùng cúi đầu, sau đó mang theo nụ cười phảng phất khảm ở trên mặt thẹn thùng nói.
hejunlinKhông ngờ cô ấy là bạn gái anh.
Vẻ mặt Tống Á Hiên hơi giật mình. Không biết vì sao hắn đột nhiên thốt ra một câu như vậy, ngữ khí này giống như Hạ Tuấn Lâm và Chu Thanh Lạc quen biết.
songyaxuanSao lại nói thế?
hejunlinLúc trước cô ấy đã tới trường học, đoán chừng là tìm anh tới, từ xa đã nhìn qua một cái.
Hạ Tuấn Lâm nhớ lại lúc trước cách đám người xa xa nhìn thấy thiếu nữ, đây chính là người kinh diễm hắn đã lâu.
songyaxuanThật trùng hợp.
Tống Á Hiên không hề chú ý tới sắc mặt đỏ ửng của Hạ Tuấn Lâm, cười bình tĩnh đáp lại.
-
Trở lại ký túc xá, Hạ Tuấn Lâm luôn không yên lòng thường thường nhìn về phía Tống Á Hiên.
Thiếu niên trong lòng suy nghĩ rất nhiều, muốn hỏi cũng rất nhiều.
Nhưng không biết nên mở miệng như thế nào.
Mấy lần mở miệng, nhưng lời đến bên miệng lại bị nuốt trở lại.
Khuôn mặt trêu tức của Chu Thanh Lạc cùng câu "Không rửa tay chậu vàng" kia không xua đi được trong đầu hắn.
Chỉ cần nghĩ đến, trái tim liền đập thình thịch không ngừng.
Mà Tống Á Hiên nằm ở trên giường, không ngừng nghịch điện thoại di động của mình.
Mở danh bạ ra, tìm được số điện thoại đã lưu.
Đến lúc nói lời cảm ơn rồi.
Thiếu niên ấn nút bấm, dán điện thoại vào tai.
Đối diện nhớ tới giọng nữ dịu dàng.
songyaxuanChào chị, em là Tống Á Hiên.
yanweiMọi thứ đã được giải quyết chưa?
songyaxuanỪ, nhờ có lần trước chị giúp đỡ, đã thông qua, giải quyết rất tốt.
yanweiGiải quyết xong rồi.
songyaxuanVậy, khi nào chị rảnh, em mời chị một bữa cơm nhé.
Âm lượng Tống Á Hiên giảm xuống, nói thật cẩn thận, lần đầu tiên làm loại chuyện này, vẫn có chút sợ hãi.
yanweiĐược rồi, cuối tuần đi. Tôi có thể hơi bận trước thứ sáu.
songyaxuanĐược rồi, được rồi, khi tôi đặt chỗ, tôi sẽ liên lạc với anh.
songyaxuanKhông quấy rầy nữa, tạm biệt chị.
Cúp điện thoại, Tống Á Hiên nhìn đồng hồ, cách cuối tuần còn có mấy ngày, hay là trước tiên nói cho Lạc Lạc một chút đi, cô đã đáp ứng mình muốn ở cùng.
Mà Nghiêm Vi ở đầu kia điện thoại di động buông bút trong tay xuống, nhìn chuỗi số điện thoại này như có điều suy nghĩ.
Tống Á Hiên......
Có nên gọi Nghiêm Hạo Tường đi cùng không...
-
-
-
-
(Mộc Mộc cảm ơn bảo bối đã mở hội viên, đã tăng thêm)