TNT: Quyết tâm trở thành nữ hải vương
  • Nam nhân vạn phần hối hận, chính mình chỉ là gặp được một người yêu, muốn thoát khỏi cuộc sống đánh đánh giết giết, an ổn cùng người yêu gần nhau cả đời.
  • Tại sao?
  • Sao lại khó thế?
  • Hắn không nên yêu nàng, hắn không nên gặp nàng, hắn không nên đem một nữ nhân bình thường cuốn vào dị năng thế giới thị thị phi trong đó.
  • Nước mắt người đàn ông nối thành sợi, theo gò má chảy xuống trán người phụ nữ.
  • Trong ngực nữ nhân trong miệng phun ra một cỗ máu tươi, ánh mắt cũng dần dần bắt đầu mê ly, nàng biết nàng sống không được, nhưng là nàng không muốn lưu tiếc nuối.
  • Ông xã, em không hối hận, em yêu anh.
  • Con trai, đừng áy náy, điều này không trách con.
  • Dùng hết một tia khí lực cuối cùng, sau khi nói xong di ngôn của mình, bàn tay nữ nhân trượt xuống, cứ như vậy rời đi.
  • Ba, con không có, con không phải, con không biết chuyện gì xảy ra.
  • Cậu bé bị một màn này dọa sợ, tuyệt vọng khóc.
  • Con trai, ta biết.
  • Cha cậu bé bình tĩnh nói, ngẩng đầu nghẹn liếc mắt nhìn người đàn ông tóc bạc đứng một bên xem kịch. Hắn biết, mình hôm nay là không có khả năng còn sống đi ra nơi này, hắn chỉ hy vọng nam hài có thể sống sót.
  • Nghe lời, sống cho tốt.
  • Nam nhân nói xong, ôn nhu vuốt ve gương mặt nam hài, sau đó đoạt lấy băng đao, đâm vào trái tim của mình.
  • Bà xã, anh tới đây.
  • Đi cùng nhau, không cô đơn.
  • Nam nhân dùng hết sức lực cuối cùng, từ sau lưng ôm lấy nữ nhân nằm trên mặt đất.
  • Đứa nhỏ này làm sao bây giờ?
  • "Thả hắn một con ngựa."
  • Nam nhân tóc bạc nói xong, tiêu sái xoay người đi. Giống như một quỷ sai không có tình cảm, mang đi hai sinh mệnh sống động, còn bình tĩnh tự nhiên rời đi như thế.
  • Cậu bé ngồi xổm dưới đất, khóc tê tâm liệt phế, cậu không muốn tin đây là sự thật, cậu liều mạng lắc cha mẹ đang nằm trên mặt đất, nhưng cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo của làn da bọn họ.
  • Đợi đến khi thôn dân đều chạy tới, chỉ thấy nam hài tay cầm băng đao máu chảy đầm đìa kia, tê liệt ngồi ở giữa vũng máu, mà bên cạnh là thi thể cứng ngắc.
  • "Quái vật, quái vật."
  • "Hắn là một con quái vật."
  • Thôn dân một đám hoảng sợ nhìn về phía nam hài, trong miệng không ngừng nói nhục mạ lời nói lạnh nhạt. Giống như một lưỡi lê lạnh lẽo, khơi lên miếng thịt mềm mại nhất trong lòng cậu bé.
  • Ta không phải! Ta không phải! Không phải ta làm!
  • Nước mắt mơ hồ con ngươi của hắn, để cho hắn thấy không rõ lắm mọi người ghét bỏ sắc mặt. Thôn dân từng người đều xoay người rời đi, thế giới phảng phất an tĩnh chỉ còn lại có một mình hắn.
  • Từ đó về sau, hắn bị thôn dân coi là quái vật, một mình ngủ, một mình ăn cơm, một mình thành thật sống. Vốn định cứ như vậy vượt qua cả đời này, kết quả vẫn rước lấy họa sát thân.
  • Đó là một buổi chiều bình thường không thể bình thường hơn, cậu bé một mình ghé vào sách nhà mình hái trái cây. Chỉ nghe thấy tiếng bước chân sột soạt phía dưới. Cậu bé nhìn xuống phía dưới, là mấy thôn dân cùng thôn.
  • Nó sắp trưởng thành rồi, làm sao bây giờ? Giữ lại là một uy hiếp.
  • Cứ dựa theo thương lượng như vậy, giết hắn, để tránh sau này hắn lại làm chuyện xấu.
  • Thật sự động thủ sao? Mấy năm nay hình như hắn không làm chuyện gì xấu.
  • Mấy ngày hôm trước ta còn thấy hắn dùng băng đao săn bắn, quá nguy hiểm, vạn nhất uy hiếp đến chúng ta, chúng ta cũng không có đường đánh trả.
  • Được, giết hắn, xong hết mọi chuyện.
  • Nam hài nghe đến đó, giơ tay lên che kín miệng mũi của mình, không dám lớn tiếng thở dốc, sợ bị bọn họ phát hiện.
  • Rõ ràng mình đã sống cuộc sống khiêm tốn như vậy, rõ ràng mình cái gì cũng không làm sai, vì sao còn muốn đối xử với mình như vậy. Ngay cả cơ hội sống tạm bợ trên thế giới này cũng không cho.
14
137, cậu bé nhớ lại 2.