TNT: Pháo đài thế kỷ trước / Mời Bạch Tuyết ăn táo.
TNT: Pháo đài thế kỷ trước
  • -
  • jiangruan
    jiangruan
    Chúng ta nên tìm một chỗ ở trước.
  • zhuzhixin
    zhuzhixin
    Phía trước ba trăm mét có một khách sạn.
  • Chu Chí Hâm quan sát bốn phía, rất nhanh nói ra vị trí cụ thể.
  • Đây chính là chỗ tốt của năng lượng càng ngày càng nhiều, nhận thức của hắn đối với thế giới cổ tích cũng càng ngày càng mãnh liệt.
  • Giang Triết nghe xong, tay nhỏ kéo váy Nghiêm Hạo Tường, ngẩng đầu lên nói:
  • jiangruan
    jiangruan
    Chúng ta nên tìm một khách sạn ở lại.
  • Nghiêm Hạo Tường không dấu vết rút váy ra, mới nói:
  • suxinhao
    suxinhao
    Anh có tiền không?
  • Giang Triết im lặng, trong bao quần áo cô đeo có một ít tiền, nhưng cũng chỉ đủ sống hai tuần, hơn nữa ở trọ, cũng chỉ có thể kiên trì vài ngày.
  • Tống Ngao Vu thấy thế kéo Giang Triết, nhỏ giọng nói:
  • songwanwu
    songwanwu
    Tiểu Phù, chúng ta có thể đi tìm một ít người sống để làm.
  • Giang Triết trầm ngâm, gật gật đầu.
  • Bọn họ đi vào một khách sạn, nhân viên phục vụ lễ tân là một ông chú râu quai nón, đang ngủ gật.
  • Trấn nhỏ này không có khu thắng cảnh gì, cho nên cơ bản rất ít người tới du lịch, khách sạn mở ở chỗ này cách đóng cửa cũng không xa. Thật vất vả nhìn thấy mấy vị khách, râu quai nón lập tức tỉnh táo, cười ha hả hỏi:
  • wannenglongtao
    wannenglongtao
    "Các ngươi muốn bao nhiêu phòng?"
  • Bên cạnh râu quai nón đặt một tấm bảng, trên đó viết giá cả của các phòng khác nhau.
  • Giang Triết nhìn thấy một trận đau thịt, lập tức nói chỉ cần một phòng.
  • Râu quai nón ngẩn người, bất quá nhìn các nàng là mấy tỷ muội, cũng không nói gì, Giang Bác giao tiền liền lập tức dẫn các nàng lên lầu.
  • Khách sạn này chỉ có hai tầng, tầng một đặt một ít bàn, tầng hai mới là phòng của hộ gia đình, đếm, đại khái khoảng hai mươi gian.
  • Râu quai nón dẫn bọn họ tìm một căn phòng có tầm nhìn rất tốt, giao chìa khóa cho Nghiêm Hạo Tường rõ ràng là "Đại tỷ".
  • wannenglongtao
    wannenglongtao
    Căn phòng đã lâu không có người ở, có thể sẽ có chút bụi bặm.
  • jiangruan
    jiangruan
    Không sao, lát nữa chúng ta quét dọn một chút là được rồi.
  • jiangruan
    jiangruan
    Cảm ơn ngài.
  • Râu quai nón còn nói thời gian ăn cơm, liền cười ha hả xuống lầu.
  • Nghiêm Hạo Tường mở cửa, một trận bụi đất tung bay, hắn lui về phía sau một bước theo bản năng nhíu mày.
  • Có một chút bụi?
  • Giang Triết nhìn phản ứng kia của hắn liền muốn cười, công chúa có lẽ cho tới bây giờ chưa từng thấy qua gian phòng nhiều đất như vậy.
  • Bất quá lấy ánh sáng rất tốt, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào, hơn phân nửa phòng đều ấm áp ấm áp.
  • Trong phòng có hai cái giường, một cái bàn và một cái tủ.
  • Theo lý thường phải làm, Giang Ngao và Tống Ngao Vu cùng một giường.
  • Rốt cuộc... ai đó là một người đàn ông.
  • Trên bệ cửa sổ có khăn lau, Giang Bác giặt sạch, liền bắt đầu cùng Tống Bác Vu quét dọn phòng. Mỗ công chúa từ nhỏ an nhàn sung sướng, tự nhiên sẽ không động thủ.
  • Trước tiên lau sạch bàn ghế, Nghiêm Hạo Tường ngồi ở đó, cười híp mắt nhìn hai người quét dọn.
  • Thỉnh thoảng dịu dàng lên tiếng, nói chỗ nào bẩn.
  • jiangruan
    jiangruan
    “……”
  • Không bao lâu gõ cửa, Nghiêm Hạo Tường rốt cục chịu nhúc nhích, mở cửa là chú Hồ quai nón, ông ôm hai giường chăn sạch sẽ, thủy chung đều cười ha hả.
  • wannenglongtao
    wannenglongtao
    Giường trong phòng đều bẩn, những thứ này đều sạch sẽ.
  • Nghiêm Hạo Tường nhận lấy, lễ phép nói cám ơn.
  • Hắn tự giác bắt đầu trải giường.
  • Giang Triết quét đất, đi tới bên cạnh hắn, dùng thanh âm hai người có thể nghe được nói:
  • jiangruan
    jiangruan
    Thì ra công chúa còn có thể trải giường a?
  • Nghiêm Hạo Tường cúi đầu, tựa tiếu phi tiếu nhìn cô, dùng khí âm nhỏ giọng lại mập mờ ghé sát vào cô.
  • yanhaoxiang
    yanhaoxiang
    "Không chỉ có thể trải giường, ta còn có thể cái khác, ngươi muốn thử một chút sao?"
  • *
  • -
  • doudou
    doudou
    Để tôi xem có bao nhiêu người muốn nghe giọng nam?
14
Mời Bạch Tuyết ăn táo.