TNT: Pháo đài thế kỷ trước
  • - Thành viên cộng thêm -
  • Lúc này Lưu Diệu Văn không giống như là Sơn Dã thôn phu càng giống cái nào thế gia đi ra tiểu thiếu gia. Chỉ là thay đổi một bộ quần áo mà thôi, bởi vì quá mức ưu việt dáng người, để cho hắn biến tinh xảo quý khí.
  • Lumia lại hào phóng để cho hắn chọn mấy bộ, cuối cùng đặt ở phòng của hắn.
  • Lưu Diệu Văn thích quần áo quý phái này, nếu mặc quần áo như vậy ra ngoài, nhất định sẽ có rất nhiều cô gái tiến lên hỏi thăm.
  • Môi mỏng của thiếu niên hơi nhếch lên, rõ ràng là tâm tình tốt.
  • Nếu Lumia để cho hắn chọn những quần áo này, vậy chính là của hắn, dù sao tòa lâu đài cổ này người vĩnh viễn cũng không cách nào biến trở về.
  • Lưu Diệu Văn ở trong phòng mình thay một bộ lại một bộ quần áo, mỗi một bộ đều rất thích hợp với hắn.
  • Nếu như An Lỵ nhìn thấy hắn tinh xảo như vậy, nhất định sẽ hối hận vì đã truyền tín vật cho Bách Già Tư.
  • Cánh cửa đột nhiên vang lên.
  • Giọng nói lịch sự của Lumia vang lên:
  • wannenglongtao
    wannenglongtao
    "Tiên sinh, công chúa mời ngài đi khiêu vũ."
  • liuyaowen
    liuyaowen
    Biết rồi, tôi sẽ ra ngoài ngay.
  • Lưu Diệu Văn lại nhìn thoáng qua quần áo của mình, sửa sang lại kiểu tóc một chút mới mở cửa đi ra ngoài.
  • Trước mắt Lô Mễ Á kinh diễm, lại là một trận khen ngợi. Sau đó dẫn hắn đến phòng khiêu vũ.
  • Đại sảnh khiêu vũ ở lầu ba, đèn chùm thủy tinh cực lớn, cửa sổ hoa lệ rơi xuống đất, chính giữa dựng một chiếc đàn dương cầm màu đen.
  • Giang Vĩ đứng trên sân khấu hình tròn, nhảy múa duyên dáng.
  • Dã thú cao lớn tứ chi mềm mại, xoay tròn linh hoạt, mỗi một động tác đều có thể nói là ưu mỹ.
  • Nhưng Lưu Diệu Văn không biết thưởng thức vũ đạo, hắn chỉ nhìn thấy quái vật khổng lồ xoay chuyển nhảy nhót, đất rung núi chuyển.
  • Đợi đến khi múa xong, anh vẫn vỗ tay trái lương tâm.
  • liuyaowen
    liuyaowen
    Công chúa điện hạ nhảy cũng thật đẹp mắt.
  • Giang Triết dừng lại nhìn anh, dịu dàng hỏi:
  • jiangruan
    jiangruan
    "Cậu muốn học khiêu vũ?"
  • Lưu Diệu Văn muốn cự tuyệt, hắn là một người đàn ông, học khiêu vũ cái gì, hắn hẳn là dựa vào một thân cơ bắp đi chém giết dã thú.
  • liuyaowen
    liuyaowen
    Muốn.
  • jiangruan
    jiangruan
    Lại đây.
  • Vũ đạo của Giang Triết được luyện ra trong mấy chục năm qua, ngay cả đàn dương cầm cũng biết đánh một số bài hát.
  • Cô bảo Lưu Diệu Văn đứng vững trên người, bắt lấy một tay của anh, tay kia cẩn thận xoa bóp thắt lưng anh.
  • Vẻ mặt Lưu Diệu Văn cứng đờ, cánh môi mím chặt.
  • Quái thú chết tiệt, tại sao phải chạm vào thắt lưng hắn, thật sự rất ngứa rất khó chịu.
  • Thiếu niên cao lớn lúc này tựa như một cô nương vô cùng xinh đẹp, từ xa nhìn lại, tựa như là rúc vào trong lòng dã thú.
  • Chu Chí Hâm ngồi bên cạnh đàn dương cầm, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xẹt qua, sau đó thuần thục đàn lên.
  • Nghe thấy tiếng đàn dương cầm, hai người đều sửng sốt, đồng thời nhìn sang.
  • Giang Triết không nghĩ tới Chu Chí Hâm còn có thể đánh đàn dương cầm, còn đánh tốt như vậy, rõ ràng trước đây chưa bao giờ đụng vào những thứ này. Mà Lưu Diệu Văn, chỉ nhìn thấy đàn dương cầm là đang tự mình động, hắn cho rằng đàn dương cầm cũng là nhân loại bị nguyền rủa, cũng không có quá ngạc nhiên.
  • Thắt lưng của mình còn bị khống chế, hắn không thoải mái giật giật, bên hông lập tức truyền đến tê dại khác thường.
  • Lưu Diệu Văn cắn răng, không nhúc nhích nữa.
  • Eo của hắn rất mẫn cảm, nếu như là một cô nương xinh đẹp, hắn vui vẻ bị đụng vào, nhưng là một con dã thú, để cho hắn hoàn toàn không có phương diện kia tâm tư.
  • Giang Triết thu hồi tầm mắt, đi theo âm nhạc, kéo Lưu Diệu Văn khiêu vũ. Anh hẳn là đối với vũ đạo rất có thiên phú, gập ghềnh vài cái, có thể đuổi kịp bước chân của cô.
  • Đột nhiên......
  • *
  • -
  • doudou
    doudou
    Canh hai, không nên nhảy, đều phải chiếm lầu nha!
14
Hoa hồng Carolina.