TNT: Pháo đài thế kỷ trước
  • - Thành viên cộng thêm -
  • Lưu Diệu Văn chỉ nghe thấy "Ba" một tiếng.
  • Dưới chân hắn có một quyển sách rơi xuống.
  • Vỏ sách thành màu nâu đỏ, rơi xuống rất nhiều bụi bặm, trên bìa sách cũng không có bất kỳ chữ viết nào. Hắn nhặt lên tiện tay lật một cái, lập tức bị nội dung bên trong hấp dẫn......
  • Con ngươi đen nhánh của thiếu niên càng sáng hơn, đem quyển sách ban đầu đọc kia thả trở về.
  • Cầm quyển sách dày màu nâu này đi đến căn phòng Giang Vĩ sắp xếp cho hắn.
  • Giang Triết cho phép hắn có thể xem tất cả sách vở trên giá sách, xem ra con dã thú này lúc trước cũng không phải là công chúa đứng đắn gì.
  • Chu Chí Hâm khoanh tay đi theo Lưu Diệu Văn đến cửa phòng, hắn không đi vào, mà dựa vào tường nghe bên trong.
  • Không bao lâu liền truyền đến tiếng rên rỉ áp lực.
  • Chu Chí Hâm cười nhạo:
  • Thằng nhóc này, tuổi không lớn, lửa không nhỏ.
  • Bạn không thể kiểm soát bản thân bằng cách đọc một cuốn sách.
  • jiangruan
    jiangruan
    Anh làm gì vậy?
  • Thanh âm Giang Triết thình lình truyền đến.
  • Chu Chí Hâm lập tức thu liễm biểu tình đi qua, anh nhéo nhéo lông trên người cô, cười hai tiếng.
  • zhuzhixin
    zhuzhixin
    Không có gì, thay anh giáo dục đứa bé một chút.
  • Giang Triết nhìn thoáng qua gian phòng, sau khi biến thành thú thính lực không nhạy bén bình thường, tự nhiên cũng nghe thấy động tĩnh trong phòng.
  • Cô có chút do dự, có nên ngắt lời Lưu Diệu Văn hay không.
  • Chu Chí Hâm nhìn ra suy nghĩ của cô, lạnh lùng mở miệng:
  • zhuzhixin
    zhuzhixin
    "Ngươi hiện tại đi qua, là muốn thay hắn giải hỏa sao?"
  • zhuzhixin
    zhuzhixin
    Quên đi, ngươi hiện tại đặt mông có thể đè chết hắn.
  • jiangruan
    jiangruan
    “……”
  • jiangruan
    jiangruan
    Chu Chí Hâm, có phải da cậu lại ngứa rồi không?
  • zhuzhixin
    zhuzhixin
    "Bình tĩnh mà xem xét, từ sau thế giới trước, lực lượng của ta tăng cường không ít, ngươi hẳn là đánh không lại..."
  • Chu Chí Hâm còn chưa nói gì, Giang Triết cười lạnh một tiếng, một móng vuốt vỗ hắn lên tường.
  • Sự thật chứng minh, cho dù cánh có cứng hơn nữa, cha ngươi chính là cha ngươi.
  • Giang Triết vỗ vỗ tay, kéo Chu Chí Hâm xuống xách về phòng.
  • Lưu Diệu Văn khép sách lại, lồng ngực phập phồng kịch liệt, qua hồi lâu mới bình ổn lại hô hấp.
  • Vừa rồi trong đầu anh vẫn luôn nghĩ đến An Lỵ, eo nhỏ chân dài mông vểnh, là cô gái xinh đẹp nhất trong thôn trang. Đến cũng không phải thích nàng nhiều, chính là tham niệm quấy phá, muốn đem người khác đều thích chiếm làm của riêng.
  • Như vậy, hắn sẽ có một loại cảm giác thỏa mãn quỷ dị.
  • Buồn cười Bách Già Tư vẫn cho rằng hắn thầm mến An Lỵ, người như hắn, có thể thật sự yêu ai?
  • Lưu Diệu Văn đem sách đặt ở gối đầu dưới, trong lòng hắn còn nhớ lấy thanh kiếm kia, như vậy sắc bén kiếm, hẳn là thuộc về hắn, đi theo hắn đi chém giết, mà không phải đặt ở chỗ này rơi tro.
  • Kiếm tốt như vậy để ở chỗ này chính là phung phí của trời.
  • Màu đỏ mỏng trên mặt thiếu niên dần dần rút đi, hắn kéo rèm cửa sổ ra. Ban đêm đen kịt, trên trời một mảnh tinh quang xán lạn, nhưng hắc ám chính là hắc ám, vĩnh viễn cũng không có khả năng quang minh.
  • Giang Triết ném Chu Chí Hâm lên giường, định nói chuyện với anh.
  • Chu Chí Hâm ôm chặt mình:
  • zhuzhixin
    zhuzhixin
    Giang Triết, tôi là người nhà lành, cậu đừng xằng bậy!
  • Giang Triết trừng mắt nhìn anh:
  • jiangruan
    jiangruan
    Tại sao lại đối xử với Lưu Diệu Văn như vậy?
  • jiangruan
    jiangruan
    "Ta phát hiện ngươi thật sự là song tiêu a, nhân vật chính không phải xinh đẹp cô nương về sau ngươi liền mặc kệ!"
  • zhuzhixin
    zhuzhixin
    Đương nhiên rồi, tôi không làm j.
  • Chu Chí Hâm đương nhiên, một câu nói chặn Giang Triết á khẩu không trả lời được.
  • Ha ha, chó liếm của công chúa,
  • Liếm chó liếm chó, liếm đến cuối cùng, hai bàn tay trắng!
  • Chu Chí Hâm lúc trước chỉ là một con chó liếm, hiện tại hắn còn là một con chó hai tiêu chuẩn!
  • *
  • -
  • doudou
    doudou
    Canh hai, không nên nhảy, đều phải chiếm lầu nha!
14
Hoa hồng Carolina.