TNT: Pháo đài thế kỷ trước / Hoa hồng Carolina. 18.
TNT: Pháo đài thế kỷ trước
  • - Thành viên cộng thêm -
  • Lưu Diệu Văn nhìn chằm chằm thanh kiếm kia thời điểm, đáy mắt đều là dã tâm, hắn cho rằng mình che dấu rất tốt, nhưng rốt cuộc là cái mao đầu tiểu tử.
  • Cho nên Giang Triết vừa mới thuận nước đẩy thuyền, đem kiếm đưa cho hắn, còn có thể đạt được một làn hảo cảm, cớ sao mà không làm chứ.
  • Hơn nữa anh còn nói dối, nói là bị cô cắn bị thương.
  • Ngay từ đầu cô đã tin chắc, nhưng cho đến khi nhìn thấy vết thương trên cánh tay Lưu Diệu Văn, cô liền hiểu được, đó là sói cắn, tuy rằng răng nanh của bọn họ rất giống, nhưng răng sói hẳn là nhỏ nhọn hơn cô một chút, cho nên mới có thể xé thịt thành như vậy.
  • Nếu là nàng cắn, bằng nàng phát cuồng lúc răng nanh, có thể trực tiếp đem Lưu Diệu Văn cánh tay cho cả đầu cắn xuống.
  • Giang Triết bĩu môi.
  • Hừ, thật là một tiểu bại hoại.
  • Giang Triết lần này phát điên cũng không có phát sinh thương tổn gì thực chất, hết thảy đều có thể cứu vãn, cô rốt cục biết phòng trên lầu vì sao lộn xộn như vậy, bàn ngã trái ngã phải, chính là bởi vì lúc trước phát điên đập phá.
  • Nguyên lai dã thú hẳn là cũng không hy vọng thương tổn đến bất luận kẻ nào.
  • Lô Mễ Á rất vui vẻ, bởi vì Lưu Diệu Văn đến, hắn rốt cục chẳng lẽ chuyển cơ.
  • Có thể thành công thoát khỏi miệng chủ nhân, hắn nhất định có thể giúp bọn họ cởi bỏ lời nguyền.
  • Lưu Diệu Văn ở Lô Mễ Á nơi này đã trở thành thiên tuyển chi tử, bọn họ đều tận khả năng đối tốt với hắn, cơ hồ muốn đem hắn trở thành chủ nhân thứ hai.
  • Lưu Diệu Văn từ trong mộng tỉnh lại, cánh tay cùng mắt cá chân một trận đau đớn, hắn theo bản năng nhíu mày, màu môi bởi vì mất máu mà biến thành tái nhợt một ít.
  • Cảm nhận được nửa người dưới khác thường, hắn vừa muốn như thường ngày đi tắm nước lạnh, mãnh liệt lại nhớ lại vết thương của mình. Anh dựa vào đầu giường, rèm cửa sổ kéo kín, một chút ánh sáng cũng không thấu vào trong nhà.
  • Căn phòng tối đen, động tác thiếu niên thong thả mà thuần thục cởi quần.
  • Nhiệt độ dần dần tăng lên, áp lực dồn dập hô hấp vang lên.
  • Đúng lúc này, cánh cửa bỗng nhiên bị gõ vang.
  • Giọng nói dịu dàng êm tai của Giang Triết truyền đến:
  • jiangruan
    jiangruan
    Diệu Văn, tỉnh chưa, phòng bếp làm canh gà cho cậu.
  • Đang ở thời điểm khẩn yếu, Lưu Diệu Văn không nói gì, hắn sợ vừa mở miệng, đối phương có thể nghe ra thanh âm khác thường của hắn.
  • Thất thần nhìn chằm chằm nóc nhà một lát, hô hấp dần dần đè xuống.
  • Hắn cởi quần áo, khập khiễng đi mở cửa.
  • Giang Triết nhìn cánh cửa đột nhiên mở ra sửng sốt, vừa rồi cô muốn đi.
  • Lưu Diệu Văn ở trong phòng không nói lời nào, cô mơ hồ nghe thấy động tĩnh gì, cho nên cũng không mở miệng quấy rầy anh nữa.
  • jiangruan
    jiangruan
    Ngươi hành động không tiện, ta vẫn là đem canh gà bưng tới đi.
  • Giang Triết đi vào phòng bếp, bưng canh gà trở về, Lưu Diệu Văn đã rửa mặt sạch sẽ.
  • jiangruan
    jiangruan
    Ngươi uống canh đi, ta sẽ đổi thuốc cho ngươi.
  • Lưu Diệu Văn bưng bát lên, nếm thử một miếng. Canh gà hương vị dị thường ngon, bên trong còn cho nấm, vị canh lại càng tươi.
  • Hắn trước đó cũng chính mình bắt qua gà hầm canh gà, nhưng là hương vị mỗi lần đều sẽ có tanh khí, hắn chưa từng có uống qua ngon như vậy canh gà.
  • Canh nóng đi xuống, làm ấm dạ dày tỳ.
  • Giang Triết cởi băng gạc trên cánh tay anh, rửa sạch vết thương, bôi thuốc lần nữa. Vết thương so với ngày hôm qua đã tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn dữ tợn như cũ.
  • Trên cánh tay nhất định sẽ có sẹo.
  • jiangruan
    jiangruan
    Được rồi, mắt cá chân của cậu thế nào rồi?
  • liuyaowen
    liuyaowen
    Không còn đau nữa rồi.
  • Lưu Diệu Văn cụp mắt, bộ dáng thật nhu thuận.
  • Chỉ là giả bộ nhu thuận cũng không che giấu được sự kiệt ngạo giữa hai lông mày.
  • -
  • *
  • doudou
    doudou
    Tiểu hài tử vẫn là ra đời chưa sâu a, không bằng nữ nga đa mưu túc trí.
  • Đều phải chiếm lầu nha - -
14
Hoa hồng Carolina. 18.