TNT: Pháo đài thế kỷ trước
  • - Thành viên cộng thêm -
  • jiangruan
    jiangruan
    Hỏi thăm được, dã thú bị nhốt trong mật thất dưới lòng đất, mỗi ngày đều có người cố định đưa cơm.
  • Giang Triết vừa vào phòng, liền nói với thiếu niên đứng trong phòng.
  • Lưu Diệu Văn nhìn hoa hồng trên bệ cửa sổ có chút thất thần, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của cô mới chậm rãi chớp chớp đôi mắt có chút khô khốc, nhàn nhạt ừ một tiếng.
  • jiangruan
    jiangruan
    Bình thường nơi đó trông coi rất nghiêm ngặt, ta vừa mới đi ngang qua cầu thang duy nhất đi xuống mật thất ngầm, bọn họ đã bắt đầu xua đuổi ta."
  • liuyaowen
    liuyaowen
    Không cho phép bất luận kẻ nào tới gần?
  • Lưu Diệu Văn nhíu mày, hắn cúi đầu, thoáng suy nghĩ.
  • Từ nơi này đến phòng đấu giá đại khái phải hai mươi phút lộ trình, hắn ngược lại là có thể từ đoạn đường này xuống tay, chỉ bất quá, đến lúc đó nơi này liền không thể lại ở tiếp.
  • Phương pháp này có rủi ro, nhưng duy nhất có thể làm được.
  • Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên nghe thấy thiếu nữ tò mò hỏi:
  • jiangruan
    jiangruan
    "Cái kia dã thú cùng ngươi là quan hệ gì a, nàng vẫn muốn tìm thiếu niên, không phải chính là ngươi đi?"
  • Lưu Diệu Văn lạnh lùng liếc nhìn cô một cái.
  • liuyaowen
    liuyaowen
    Không nên hỏi thì đừng hỏi, chúng ta cũng không thân thiết như vậy.
  • jiangruan
    jiangruan
    “……”
  • Tốt, vẫn là tên tiểu bạch nhãn lang kia.
  • Làm tiểu nhuyễn, nàng coi như vì Lưu Diệu Văn nhìn trước ngó sau làm rất nhiều, kết quả chỉ đổi lấy một câu, chúng ta không quen.
  • Câu trả lời này thật buồn.
  • Bất quá còn biết phải cứu nàng, điểm ấy Giang Triết rất vui mừng.
  • Hai ngày sau, nghênh đón dã thú đấu giá.
  • Lúc trước phòng đấu giá tin tức vừa phóng ra ngoài, những người có tiền thậm chí các quý tộc đều rục rịch, chuyện kỳ lạ như vậy, ai không muốn tận mắt nhìn thấy một chút đây.
  • Lưu Diệu Văn và Giang Vĩ vũ trang đầy đủ, trà trộn vào đội ngũ đưa dã thú. Đợi đến khi thời cơ chín muồi, Lưu Diệu Văn lập tức nhấc lên bạo động, mà cô lại thừa dịp hỗn loạn lái xe đi.
  • Dã thú được bí mật vận chuyển ra, trên xe ván gỗ rộng lớn đặt một cái lồng sắt, phía trên bịt kín một tầng vải đen không lọt ánh sáng, phía dưới lộ ra một góc lồng sắt, mơ hồ có thể nhìn thấy bộ lông và chân màu vàng bên trong.
  • Hai người thân phận đều là phụ trách trông coi dã thú, tránh cho bất luận cái gì sai lầm, cho nên cách cũng gần nhất.
  • Trong nháy mắt Lưu Diệu Văn nhìn thấy lồng sắt, nắm đấm theo bản năng siết chặt.
  • Giang Triết nhìn lồng sắt, con ngươi màu xanh lục yếu ớt lóe lên, nhẹ nhàng nắm tay hắn, ý bảo hắn đừng xúc động.
  • Lưu Diệu Văn không dấu vết tránh ra, Giang Triết cũng không ngại.
  • Bởi vì không thể quá nhiều thu hút sự chú ý của mọi người, cho nên một đường đi đều là con đường nhỏ thưa thớt người ở. Xoay qua khúc cua phía trước, bọn họ có thể động thủ.
  • Khoảng cách càng ngày càng tiến, xe ván gỗ hơi xóc nảy, người lái xe cùng nhân viên hộ tống phía sau đều duy trì tâm tính bình thường, mặc cho ai cũng thật không ngờ, sẽ có người cướp xe.
  • Cộng thêm Giang Diệu Văn, tổng cộng có mười mấy người, Lưu Diệu Văn hẳn là có biện pháp thoát thân.
  • Người trẻ tuổi lái xe ngáp một cái, phía sau lại bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, cả người hắn cả kinh nhìn về phía sau, một thanh chủy thủ lạnh lẽo lại để trên cổ hắn. Còn chưa kịp giãy dụa, đã bị gõ hôn mê.
  • Những người này cũng là lấy tiền làm việc, không cần phải thật sự đả thương tính mạng.
  • Giang Triết một cước đá hắn xuống, tự mình ngồi lên, trước khi lái xe quay đầu nhìn thoáng qua. Thiếu niên dáng người cao ngất, khí thế hung hăng, hung ác vung trường kiếm cùng mười mấy người chém giết.
  • *
  • -
  • doudou
    doudou
    Xem ra mọi người đều rất mong chờ Tiểu Hạ.
  • Canh một, tặng hoa nhiều hơn, đều phải chiếm lầu nha - -
14
Hoa hồng Carola 34