TNT: Pháo đài thế kỷ trước
  • - Thành viên cộng thêm -
  • Trái tim Lưu Diệu Văn đau nhói, Giang Triết thật sự là người ngu xuẩn nhất hắn từng gặp, rõ ràng mình bị thương lợi hại như vậy, còn quan tâm hắn có đau hay không...
  • Đau, đau muốn chết!
  • Đau lòng cũng không thở nổi!
  • Giang Triết nhìn nước mắt của anh, đáy lòng có chút ngạc nhiên.
  • Lưu Diệu Văn khóc rất dữ dội, mặt mũi gì cũng không để ý, anh chỉ sợ mất đi cô. Hai tay hắn run rẩy, thanh âm nghẹn ngào:
  • liuyaowen
    liuyaowen
    Ngươi không thể chết, không thể! Nếu ngươi chết, ta sẽ lấy hết tiền của ngươi!
  • liuyaowen
    liuyaowen
    "Ta còn muốn nhổ hết hoa hồng trong vườn nhà ngươi!"
  • Thiếu niên ngữ khí hung tợn, thả xong lời tàn nhẫn cuối cùng lại khóc lên, có chút sụp đổ, lại có chút đáng thương:
  • liuyaowen
    liuyaowen
    Giang Triết, đừng vứt bỏ em...
  • Giang Triết đương nhiên không chết được, nàng nhưng là tránh đi chỗ yếu hại, chính là trời giết đau!
  • Khó có được nhìn người phản nghịch này khóc một lần......
  • Giang Triết suy yếu nói không ra lời, mí mắt càng ngày càng nặng nề, cô cắn răng, cố gắng lau nước mắt cho anh.
  • jiangruan
    jiangruan
    Nam tử hán đại trượng phu, chảy máu không thể rơi lệ......
  • jiangruan
    jiangruan
    Ta chết rồi, đi tìm một cô nương tốt......
  • jiangruan
    jiangruan
    Lưu Diệu Văn...... Anh yêu em.
  • Giang Triết trầm mặc nhắm mắt lại, mặc cho Lưu Diệu Văn khóc lóc như thế nào cũng không có phản ứng.
  • Cả người Lưu Diệu Văn lạnh lẽo, vẻ mặt chết lặng giật mình, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.
  • Nếu như...... nếu như lúc trước không rời đi...... Giang Triết có phải sẽ không chết?
  • Anh không đè nén được bi thương trong lòng, cúi đầu thành kính với Giang Triết, đặt một nụ hôn lên trán cô.
  • liuyaowen
    liuyaowen
    Em cũng yêu anh......
  • Hoa hồng trong lồng thủy tinh của căn phòng nhỏ, bỗng nhiên bắt đầu héo rũ, cánh hoa cuối cùng điêu linh, trụi lủi có chút khó coi.
  • Lưu Diệu Văn kinh ngạc nhìn trên người Giang Vĩ bộc phát ra một trận bạch quang chói mắt, nàng trôi nổi giữa không trung thân hình càng rụt càng nhỏ. Đợi đến khi ánh sáng tan hết, nữ nhân tuyệt mỹ tóc dài hoa mỹ xuất hiện.
  • Vẻ mặt anh giật mình, theo bản năng tiếp được người phụ nữ bắt đầu rơi xuống.
  • Nàng xinh đẹp không gì sánh được, đẹp đến mức làm cho lòng người run rẩy. Thân hình thon dài rồi lại nóng bỏng, làn da trắng nõn như tuyết, mềm mại dị thường. Mỗi một chỗ trên người, đều giống như tác phẩm hoàn mỹ nhất của Thượng Đế.
  • Lưu Diệu Văn kinh ngạc, cô lại có bảy tám phần tương tự với Tiểu Nhuyễn.
  • Khi ngây người, người trong ngực chậm rãi mở hai mắt, đôi mắt màu lam xinh đẹp mỹ lệ như là bảo thạch, nàng tựa như búp bê hoàn mỹ nhất trong tủ kính, hẳn là được bảo vệ thật tốt, lại giống như là hùng ưng trên trời, hẳn là giương cánh trên bầu trời.
  • Hô hấp của Lưu Diệu Văn có chút run rẩy, nước mắt trên mặt cũng không kịp lau.
  • liuyaowen
    liuyaowen
    Là ngươi sao...... Giang Vu......
  • Bỗng nhiên từ dã thú biến thành người, Giang Triết cư nhiên còn có chút không quen.
  • Cô mỉm cười, nhẹ nhàng lau nước mắt lạnh lẽo trên gương mặt anh.
  • jiangruan
    jiangruan
    Ta chết ngươi lại thương tâm như vậy, ta làm sao còn nỡ rời đi chứ?
  • zhuzhixin
    zhuzhixin
    Chậc...... Đàn ông quả nhiên cần được dạy dỗ.
  • Ngữ khí Chu Chí Hâm có chút ghét bỏ, nhưng lúc này hắn cũng không muốn phá hư bầu không khí.
  • Lưu Diệu Văn ôm lấy cô, ấn vào trong lòng mình, sau khi lời nguyền được giải trừ, cô thấp hơn Lưu Diệu Văn rất nhiều, mới đến vai anh.
  • Giang Triết đáy lòng tiếc hận, về sau cũng chỉ có thể nhìn lên hắn.
  • Nàng vỗ vỗ tấm lưng rộng lớn của thiếu niên, nhẹ giọng an ủi:
  • jiangruan
    jiangruan
    Ta sẽ không bỏ rơi ngươi.
  • -
  • *
  • doudou
    doudou
    Mừng sinh nhật Tiểu Hoàn Tử trở về đánh vào mặt An Lỵ!
  • Canh hai, đều phải chiếm lầu nha!
14
Hoa Hồng 55