TNT: Pháo đài thế kỷ trước
  • - Thành viên cộng thêm -
  • Thuyền cập bến, thang gỗ thật dài được thả xuống, Giang Vĩ được Mã Gia Kỳ dắt xuống thuyền.
  • Bờ biển đã sớm có xe chờ, Giang Triết thật sự bị nhét vào.
  • Tòa thành vẻ ngoài như cũ xinh đẹp xa hoa, nhưng là chỉ cần vừa nghĩ tới, lầu năm gian phòng kia, nàng liền mơ hồ buồn nôn. Mã Gia Kỳ có lẽ cũng nhận ra sự khó chịu của cô, sắc mặt dịu dàng nắm lấy tay cô.
  • majiaqi
    majiaqi
    "Đừng sợ, cậu gần như đã trở thành một phần của căn phòng đó."
  • Giang Vu run lên, vỗ mạnh mu bàn tay hắn một cái, giận dữ trừng mắt nhìn hắn.
  • Mã Gia Kỳ cũng không tức giận, ngược lại tâm tình càng tốt, nhìn thế nào cũng giống như một tên biến thái.
  • Giang Triết giận dỗi không thèm để ý đến hắn, lặng lẽ dịch vị trí sang bên cạnh, nhường cho Chu Chí Hâm một không gian lớn hơn nữa. Ở trên thuyền nửa tháng, hắn đã hôn mê không biết mình sắp kêu cái gì, hiện tại tựa vào cửa sổ xe ngủ say.
  • Thấy tiểu thê tử di chuyển về phía mình, hắn thuận thế chế trụ eo của nàng, khóe miệng đều mang theo độ cong.
  • Ngoài miệng nói không cần, nhưng kỳ thật rất chủ động.
  • jiangruan
    jiangruan
    “……”
  • Đến tòa thành, Giang Triết đầu tiên là được hầu hạ tắm nước nóng, thay đổi bộ đồ ngủ thoải mái. Người hầu đang chuẩn bị bữa tối. Ở trên thuyền những ngày này ăn không ngon ngủ không ngon, thịt trên người nàng cũng không có dưỡng trở về, hai gò má như trước có chút lõm xuống.
  • Mã Gia Kỳ nhìn cũng gầy đi một chút, trên mặt thỉnh thoảng lộ ra vẻ mệt mỏi.
  • Trên bàn có rất nhiều sơn hào hải vị, còn đều là món Giang Hồ thích ăn. Nhìn nước sốt cà chua trong đĩa nào đó, cô lại bỗng nhiên nhớ tới máu nhỏ xuống, đĩa thức ăn kia vẫn không hề động đậy.
  • Mã Gia Kỳ chu đáo cắt bít tết cho cô:
  • majiaqi
    majiaqi
    Em yêu, sống với anh, em phải làm quen với những thứ này.
  • Sắc mặt Giang Triết suy yếu, cô mím môi, trong lòng chán ghét ba chữ thân ái này.
  • Cô cảm thấy nó giống như đang gọi những người trong phòng, một cách gọi như thể họ luôn cảnh giác với cô.
  • Giang Triết tức giận đùng đùng, hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại không để ý tới hắn.
  • majiaqi
    majiaqi
    "Em yêu, không thích ăn sao?"
  • jiangruan
    jiangruan
    Thân ái thân ái, ngươi gặp ai cũng gọi thân ái!
  • jiangruan
    jiangruan
    Ngươi căn bản cũng không quan tâm ta.
  • Mã Gia Kỳ đặt đĩa thịt bò đã cắt sẵn trước mặt cô, biết nghe lời đối đáp:
  • majiaqi
    majiaqi
    "Vậy anh muốn tôi gọi anh là gì?"
  • jiangruan
    jiangruan
    Ít nhất, phải làm cho em cảm thấy em là duy nhất của anh chứ!
  • Lúc này đầu bếp mang lên một món điểm tâm ngọt, Mã Gia Kỳ nhướng mày nhìn, nói:
  • majiaqi
    majiaqi
    Tiểu ngọt ngào?
  • jiangruan
    jiangruan
    “……”
  • Tay Giang Triết run lên, nĩa thiếu chút nữa rơi xuống đất.
  • Cái tên tầm thường và ghê tởm gì thế?
  • Vẻ mặt Giang Vĩ một lời khó nói hết, nhưng ngẫm lại, dù sao cũng tốt hơn so với thân ái.
  • jiangruan
    jiangruan
    Hừ, ta miễn cưỡng tha thứ cho ngươi.
  • Hưởng dụng xong bữa tiệc lớn đã lâu không gặp, Giang Triết lên lầu đi vào phòng, cô nhớ chiếc giường lớn mềm mại, xóc nảy lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể ngủ ngon giấc.
  • Giang Tô vẫn ngủ như cũ ba giây.
  • Mã Gia Kỳ tắm rửa xong, lau sạch sợi tóc ướt sũng, râu anh hoàn toàn ướt đẫm, nhìn vợ đang ngủ say trên giường, anh kéo rèm cửa sổ lên.
  • Chậm rãi cầm lấy con dao nhỏ trên bàn, lưỡi dao sắc bén hiện lên ánh sáng lạnh lẽo. Ánh mắt u trầm nhìn về phía Giang Vĩ đang ngủ say, không hề phòng bị.
  • Hôm nay có một câu cô nói sai rồi.
  • Anh có thể yêu cô, nhưng không thể là duy nhất của anh.
  • *
  • -
  • doudou
    doudou
    Khai giảng, ngày mai phải đi, mấy ngày nay có thể đều sẽ canh một, chờ ổn định lại về sau tận khả năng song canh hoặc là càng nhiều.
  • Đều phải chiếm lầu nha - -
14
Chìa khóa - 57