TNT: Pháo đài thế kỷ trước / Bạch Tuyết mời ngươi ăn táo.
TNT: Pháo đài thế kỷ trước
  • -
  • jiangruan
    jiangruan
    "Ngươi đoán xem, nếu như ngươi cùng đám người lùn đồng thời phát sinh nguy hiểm, ta sẽ cứu ai trước?"
  • Vấn đề này có chút giống như tôi và mẹ cậu rơi xuống nước, cậu cứu ai trước.
  • Giang Triết đáy lòng đã nghiền hắc cười hai tiếng, mới lại khôi phục đứng đắn.
  • Cô không phủ nhận có phần lừa gạt, cô bây giờ, giống như là đang lừa gạt một tiểu tử chưa từng yêu đương. Mặc dù tiểu tử này tâm tư tà ác.
  • Nghiêm Hạo Tường thu hồi nụ cười, lẳng lặng nhìn cô.
  • Lúc hắn không cười, ánh mắt có chút áp bách, nhưng không biết đối phương có phải là nguyên nhân Giang Triết hay không, sâu trong con ngươi hắn lại là thâm tình cực nóng.
  • Giang Triết không nhìn kỹ vào mắt anh, mỉm cười:
  • jiangruan
    jiangruan
    "Ta sẽ cứu ngươi trước."
  • jiangruan
    jiangruan
    Mặc kệ đối phương là ai, phát sinh chuyện gì, lựa chọn đầu tiên của anh vĩnh viễn vẫn là em.
  • Nghiêm Hạo Tường nhẹ giọng nói:
  • yanhaoxiang
    yanhaoxiang
    Tôi có thể tin anh không?
  • jiangruan
    jiangruan
    "Tất nhiên."
  • Thanh âm Giang Triết mềm mại như thiếu nữ, nhưng trong giọng nói kiên định dị thường. Thật giống như, mặc kệ xảy ra chuyện gì, nàng đều sẽ vô điều kiện đứng ở bên cạnh hắn.
  • Ánh mắt Nghiêm Hạo Tường có chút dại ra, đáy lòng một mảnh bủn rủn. Hạt giống âm u trong đáy lòng trải qua nảy mầm sinh trưởng, rốt cục vào giờ khắc này lại mọc ra lá xanh rậm rạp. Hắn bỗng nhiên vui vẻ cười ha hả, lại thần kinh hề hề trầm giọng uy hiếp nói:
  • yanhaoxiang
    yanhaoxiang
    Giang Triết, em phải hiểu rõ, trêu chọc anh, thì vĩnh viễn không thoát được.
  • yanhaoxiang
    yanhaoxiang
    "Ta sinh, ngươi theo ta sinh; ta chết, ngươi theo ta chết!"
  • Giang Hồ một đường cẩu đến thế giới này, nghe không ít lời uy hiếp. Nàng lập tức mỉm cười gật đầu, đôi mắt to tròn kia sáng ngời, là tín nhiệm kiên định.
  • Nghiêm Hạo Tường vui vẻ thêm đồ ăn cho cô.
  • Hắn đột nhiên thay đổi chủ ý, Giang Triết tốt như vậy, yêu hắn như vậy, chết cũng nên ở cùng một chỗ với hắn.
  • Chu Chí Hâm ngồi ở một bên, thân thể trong suốt hơi di động, không ai nhìn thấy khuôn mặt có thể nhìn thấy hắn mỉm cười.
  • Ai - - lại một thiếu nam vô tri rơi vào bể tình.
  • Thật tốt a, cách mục tiêu của hắn càng ngày càng gần!
  • Hắn hi vọng Giang Triết đang nỗ lực, nỗ lực... đưa hắn thoát khỏi bóng tối.
  • Chu Chí Hâm mỉm cười, khi nhìn Giang Triết, nụ cười cũng càng dịu dàng hòa ái.
  • -
  • Rừng rậm sáng sớm mang theo hơi ẩm, xông vào mũi. Đầu cành truyền đến từng đợt tiếng chim hót nhẹ nhàng giòn tan, ngày hôm qua lại có một trận mưa to, đất đai lầy lội, một ít cành hoa dại yếu ớt bị đè cong eo.
  • Tống Vi Vu một tay cầm giỏ, tay kia dùng xẻng đào nấm.
  • Đảo mắt, đây đã là ngày thứ tư Giang Triết rời đi.
  • Nàng có chút lo lắng, trong vương cung một chút tin tức cũng không có.
  • Rau dại và nấm hái không kém nhiều lắm, cô mới về phòng nhỏ.
  • Cửa gỗ phòng nhỏ mở rộng, cô lập tức cảnh giác giơ xẻng lên chậm rãi tới gần.
  • Cô nhớ đã đóng cửa trước khi ra khỏi nhà.
  • Không biết bên trong là động vật nhỏ hay con người.
  • Khi động tác nhẹ nhàng chậm rãi đi tới cửa, trong phòng truyền đến tiếng vang rất nhỏ, là âm thanh ghế dựa ma sát mặt đất phát ra, theo đó là tiếng bước chân, có một bóng đen bỗng nhiên xuất hiện.
  • Tống Ngao Vu theo bản năng muốn gõ qua, cổ tay lại bị người nhẹ nhàng nắm chặt.
  • Đây là một bàn tay rất nóng, ở khớp ngón tay có một lớp kén dày.
  • Lúc này, nàng mới rốt cục nhìn rõ bắt được nàng là ai.
  • *
  • -
  • doudou
    doudou
    Đại khái mười chương cuối cùng đi, liền cùng thế giới này nói tạm biệt. Vừa nghĩ tới thế giới kế tiếp ta liền hưng phấn, quả nhiên mặc kệ trong quyển sách nào của ta Mã ca đều là người kích thích nhất! (Nhất định phải tích cực chiếm tòa nhà!)
14
Bạch Tuyết mời ngươi ăn táo.