--
Giang Triết bĩu môi, theo bản năng nhìn về phía cổ và vị trí bên dưới. Cổ áo che kín, một chút da cũng không nhìn thấy.
Tống Á Hiên bỗng nhiên cúi đầu, cằm trắng nõn thanh tú chặn cổ áo, lông mi rủ xuống thon dài dày đặc, nhẹ nhàng run rẩy, yếu ớt lại dịu dàng.
Cô cũng thu hồi tầm mắt, che giấu vẻ không được tự nhiên kia.
Là một nam hài, cư nhiên so với nữ hài còn xinh đẹp hơn.
Nam hài tử đẹp trai như vậy, vì sao lại khuất nhục mặc nữ trang mười mấy năm?
Chẳng lẽ là bởi vì mẫu thân hắn bức bách hoặc là không chính xác dẫn dắt?
jiangruanChị Á Hiên, chị có thích con trai nào không?
Đáy lòng Tống Á Hiên cảm thấy ghê tởm, lại khẽ lắc đầu:
songyaxuanCũng không có, còn cậu? Có thích con trai nào không?
jiangruanEm cũng không có, nhưng em rất thích chị Á Hiên, chị đẹp trai như vậy, lại hiền lành dịu dàng như vậy, nếu chị là con trai, em nhất định sẽ yêu chị.
Tống Á Hiên bỗng nhiên ngước mắt, nhìn cô thật lâu.
Giang Triết không biết anh có nổi lòng nghi ngờ hay không, tóm lại việc cô muốn làm vẫn là giả ngu.
Bên tai truyền đến "Giọng nữ" vẫn ôn thanh nhỏ nhẹ như cũ, Giang Triết lại cảm thấy trong lời nói của hắn có hàm ý, ngữ khí đặc biệt nghiêm túc, lại cực đoan.
Tống Á Hiên cơ hồ có chút thất thần.
songyaxuanNếu tôi là con trai, có lẽ sẽ không có ai yêu tôi.
Giang Triết bất mãn, lập tức phản bác:
jiangruanLàm sao có thể, lúc em là con gái được tất cả con trai trong trấn ưu ái, nếu em là con trai cũng sẽ khiến cho các cô gái trong trấn hâm mộ. Dù sao chị Á Hiên thiện lương đáng yêu như vậy, rất nhiều người sẽ thích em.
songyaxuanThiện lương...... Đáng yêu......
Tống Á Hiên nhìn con sói nhỏ trước mặt, cô thật đúng là ngây thơ lại rực rỡ. Lòng người không hiểu hiểm ác như vậy, đối với một nam nhân mỗi ngày dối trá đến cực điểm nói thiện lương đáng yêu.
Không có ai rõ ràng hơn hắn, ném đi vỏ ngoài, hắn vừa xấu xí vừa dơ bẩn, hắn có lẽ đều không xứng đứng dưới ánh mặt trời ấm áp, không xứng nhìn khuôn mặt tươi cười chân thành của người khác.
Thật mỉa mai.
Nhưng hắn cảm thấy hưởng thụ.
Hắn là một dã tâm gia thật sự, yêu người ta hắn không cần, tín nhiệm hắn cũng không cần, hắn chỉ muốn thứ có thể nắm được.
Ví dụ như gia sản của bà ngoại.
Hắn cũng không phải thật sự yêu tiền, hắn chỉ là hưởng thụ loại này giấu diếm hết thảy, đem tất cả mọi người trở thành chó đồng dạng đùa giỡn, sinh hoạt ở trong bóng tối nhìn một mặt khác ánh mặt trời tươi sáng cảm giác.
Nếu như Giang Triết sau khi biết hắn là hạng người gì, còn có thể ngây thơ nói với hắn như vậy, đáng yêu thiện lương sao?
Thật là một từ mỉa mai và buồn cười.
songyaxuanPhù, nàng mới là cô nương ngây thơ đáng yêu.
Ngây thơ làm cho người ta muốn hủy diệt.
Trong mắt hắn, Giang Triết giống như một đóa hoa nhài đang chớm nở. Hắn muốn túm đóa hoa chưa nở này xuống, tàn nhẫn bóp nát, nước hoa làm cho khắp tay đều là, cuối cùng say mê ngửi mùi thối nát của nàng.
Giang Triết cũng không biết suy nghĩ u ám trong lòng hắn, mỗi một chủ ý của hắn đều rất điên cuồng, mang theo ác ý.
Nhưng trên mặt hắn là vô tội, đơn thuần.
Huyết sắc trên mặt Giang Vĩ còn chưa khôi phục, môi vẫn rất trắng, ngay cả đuôi cũng rũ xuống mép giường.
Tống Á Hiên bỗng nhiên đưa tay sờ sờ, rụng một tay lông, nhưng xúc cảm ấm áp lại lông xù, thoải mái dị thường.
Hắn nhìn lòng bàn tay mình, nghi hoặc nói:
songyaxuanThời kỳ thay lông của anh còn chưa qua sao?
*
-
songyaxuanĐược rồi, ta ngả bài, ta là Mao Mao Khống.