TNT: Hồi Sinh Sau Cô Ấy Lấy Kịch Bản Nổi Loạn
  • Như vậy là tốt nhất.
  • Trì Yên trong mắt lộ vẻ hận ý nói, sau đó xoay người muốn rời đi.
  • Nhưng Hổ Lộc giữ chặt cổ tay nàng.
  • Trì Yên có chút nghi hoặc xoay người, liền nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng mà trực tiếp của Hổ Lộc.
  • Ta sẽ liên thủ với ngươi, giải quyết Hứa Lương.
  • Nhưng điều kiện của ta là, cho ngươi ở cùng một chỗ với ta.
  • Trì Yên vẫn biết tình cảm của Hổ Lộc đối với mình, nàng đích xác cần lôi kéo lòng người.
  • Trì Yên biết, mặc dù những đệ tử Côn Luân kia không biểu hiện ra ngoài, nhưng bọn họ đối với Hứa Lương đều có hảo cảm nhất định.
  • Huống chi Hứa Lương bây giờ lại xinh đẹp như vậy, mặc dù Trì Yên không muốn thừa nhận, nhưng đây chính là hiện thực.
  • Thật là buồn cười.
  • Nàng cần lợi dụng Hổ Lộc.
  • Được, ta đáp ứng ngươi.
  • Trì Yên muốn rút tay ra, nhưng không ngờ Hổ Lộc lại nắm chặt cổ tay nàng, không thoát được.
  • Hổ Lộc ôm Trì Yên vào lòng, khó nén kích động gầm nhẹ.
  • Ta nhất định sẽ đem hết toàn lực trợ giúp ngươi!
  • Yên nhi, ngươi cứ yên tâm đi!
  • Trì Yên ép buộc mình không nên nổi giận với anh, cô chỉ có thể nói qua loa.
  • Đa tạ.
  • ...................................
  • Ngọc Tuyền Thủy đã gần như bốc hơi hầu như không còn, may mà tình trạng của Lưu Diệu Văn đã hòa hoãn lại.
  • Hứa Lương giúp hắn mặc xong quần áo, liền đưa hắn ra khỏi Ngọc Tuyền.
  • Linh khí trong cơ thể rất mãnh liệt, Hứa Lương nhất thời nửa lúc còn không muốn rời đi, liền tĩnh tọa vận chuyển linh khí trong cơ thể.
  • Cô nhắm mắt lại, lại để Lưu Diệu Văn gối lên đùi mình.
  • Có thể cảm nhận được kinh mạch chữa trị không kém nhiều lắm, có thể còn cần một đoạn thời gian tĩnh dưỡng.
  • Mình rốt cục có thể trở về trạng thái ngạo thị quần hùng năm đó.
  • Khi bình minh đến, Hứa Lương mở đôi mắt đẹp.
  • Nàng phun ra một ngụm trọc khí cuối cùng trong cơ thể, thư giãn gân cốt một chút.
  • Nghe tiếng ngọc thạch thanh thúy phát ra từ khớp xương, Hứa Lương khẽ cười nói.
  • xuliang
    xuliang
    Cảm giác đã lâu không gặp.
  • Đuôi mắt của nàng lần nữa xẹt qua một đạo hoa văn, là xinh đẹp rực rỡ như vậy.
  • Mặc dù mình ngồi xếp bằng cả đêm, Hứa Lương không hề mệt mỏi.
  • Ngược lại Lưu Diệu Văn trên đùi mình vẫn chưa tỉnh.
  • Hứa Lương cúi đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lưu Diệu Văn.
  • Anh giống như ngủ rất thoải mái, khuôn mặt ửng đỏ nhàn nhạt, giống như một đứa trẻ.
  • Mất đi lãnh ngạo lúc trước, ngược lại càng gần người hơn một chút.
  • Khóe môi Hứa Lương hơi nhếch lên, cô vươn ngón tay nhẹ nhàng chỉ lên gò má Lưu Diệu Văn.
  • xuliang
    xuliang
    Xem ta chỉ tay cho ngươi một cái vòng lê.
  • Lưu Diệu Văn mím môi, anh muốn tránh thoát ngón tay Hứa Lương, nhưng vẫn để Hứa Lương bắt được.
  • Chính là như vậy, Lưu Diệu Văn còn chưa tỉnh.
  • Anh bị Hứa Lương chọc có chút mất hứng, miệng lầm bầm nói.
  • liuyaowen
    liuyaowen
    Tiểu Lương~em đừng lộn xộn~
  • Hứa Lương sửng sốt một chút, anh thật sự chưa tỉnh sao?
  • Là đang giả bộ ngủ, hay là bởi vì quá hiểu rõ mình, biết được là cô đang trêu chọc anh sao?
  • Hoặc là, Lưu Diệu Văn mơ thấy mình.
  • xuliang
    xuliang
    Bất quá ngươi lại biết làm nũng.
  • xuliang
    xuliang
    Còn rất đáng yêu nha.
  • Bởi vì tư thế ngủ của Lưu Diệu Văn từ nằm thẳng biến thành nằm nghiêng, Hứa Lương muốn lui về phía sau một chút, thuận tiện có thể giúp Lưu Diệu Văn tìm được tư thế ngủ thích hợp nhất.
  • Nhưng Lưu Diệu Văn cho rằng Hứa Lương muốn rời đi, hắn khẽ hừ ôm lấy eo Hứa Lương.
  • liuyaowen
    liuyaowen
    Đừng đi~
  • liuyaowen
    liuyaowen
    Ôm một cái.
  • Hứa Lương xác định Lưu Diệu Văn thật sự không tỉnh.
  • Nếu ý thức của hắn tỉnh táo, tuyệt đối sẽ không làm nũng trắng trợn như vậy.
  • yingtong
    yingtong
    Chỗ quẹt thẻ! Nhớ chú ý ánh đồng nha!
14
019 Đừng Đi Phải Ôm