TNT: Giải cứu / Chương 4: Không quan tâm
TNT: Giải cứu
  • Một tòa biệt thự bị thiêu hủy, ngay cả hoa cỏ bên ngoài sân cũng không một ai may mắn thoát khỏi, lúc ấy người vây xem cũng không tin bên trong còn có thể có người sống sót. Lửa trong nháy mắt nổi lên, phản ứng sớm nhất gọi 119 cũng vô ích.
  • Cứu ra một người! Cứu ra một người!
  • Trời ạ! Mạng này thật lớn!
  • Người ngất xỉu trong lòng lính cứu hỏa đã không còn nhìn thấy mặt, trên cánh tay có vài vết bỏng, những chỗ khác không có gì đáng ngại. Nhưng điều quan trọng nhất là không bị nhiễm trùng, nếu không bề ngoài không có việc gì cũng sẽ chết vì nhiễm trùng.
  • Trong đám đông, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai màu đen nhìn thấy mọi người lên xe cứu thương, ngọn lửa giảm xuống, anh ta cúi đầu và bỏ đi.
  • ////
  • Cậu dừng việc cậu đang làm lại đi, đi theo anh cậu ở công ty học cho tốt một chút.
  • Lại như vậy lại như vậy, Nghiêm Hạo Tường nghe thật sự rất phiền, cũng bởi vì bọn họ cảm thấy nghề nghiệp này nói ra thật mất mặt, ba cậu cho tới bây giờ đều cao hơn đỉnh, cậu vẫn luôn rất thích Trần Tứ Húc cũng bởi vì Trần Tứ Húc nghe lời.
  • yanhaoxiang_
    yanhaoxiang_
    Loại chuyện này ngươi nói không phiền sao? Nói đi nói lại nhiều lần.
  • Nghiêm Hạo Tường ngồi vào ghế làm việc của Trần Tứ Húc quay qua không nhìn bọn họ, ba cậu thở hổn hển, một câu cũng mắng không nên lời.
  • Trần Tứ Húc nghĩ Nghiêm Hạo Tường còn ở đây liền nhanh chóng họp xong trở về bồi hắn, kết quả vừa mở cửa liền thấy Nghiêm Hạo Tường ngồi ở trên ghế làm việc của hắn đưa lưng về phía cửa một câu cũng không nói, lại giận dỗi đứa nhỏ này.
  • chensixu_
    chensixu_
    Sao ba mẹ lại tới đây mà không nói với con?
  • Thấy anh bận nên không nói với anh là mình tới.
  • Nghiêm Hạo Tường nắm chặt da chết trên tay, làm bộ không thèm để ý nghe phụ thân nói với Trần Tứ Húc, sao lại nói chuyện táo bạo với hắn như vậy. Trần Tứ Húc mở phần mềm gọi đồ uống, điền số điện thoại vào trợ lý bảo anh ta mang lên.
  • chensixu_
    chensixu_
    Được rồi, ba, sắp đến giờ uống thuốc rồi.
  • chensixu_
    chensixu_
    Cùng mẹ về nhà trước đi, tối nay con về.
  • Trần Tứ Húc nhận được ánh mắt con mẹ nó, muốn hắn mang Nghiêm Hạo Tường về nhà ăn bữa cơm, gật đầu nói mình cố gắng hết sức. Đưa bọn họ vào thang máy mới trở về, Nghiêm Hạo Tường vẫn ngồi trên ghế với tư thế không ra gì
  • chensixu_
    chensixu_
    Ngồi yên!
  • yanhaoxiang_
    yanhaoxiang_
    Không cần!
  • Nghiêm Hạo Tường khung xương tiểu nhân lại nhẹ, thoáng cái đã bị Trần Tứ Húc nâng lên ngồi ở trên đùi hắn. Làn da sau gáy kia bị ma sát nhiều lần, đôi môi ấm áp đã chậm rãi dán lên cổ hắn che chở cổ của mình không cho hắn làm cái gì.
  • yanhaoxiang_
    yanhaoxiang_
    "Đại ca, ta cũng là Alpha."
  • chensixu_
    chensixu_
    Tôi không quan tâm lắm.
  • Trần Tứ Húc là một tên bại hoại nhã nhặn, hắn vẫn luôn biết, bọn họ có thể cùng nhau chơi vậy thì chơi đi. Trần Tứ Húc không quên nhiệm vụ mẹ hắn giao cho hắn, dán vào tai Nghiêm Hạo Tường hỏi hắn đêm nay có về hay không
  • yanhaoxiang_
    yanhaoxiang_
    Không trở về!
  • chensixu_
    chensixu_
    Tốt!
  • yanhaoxiang_
    yanhaoxiang_
    "Bị kẹt ở giữa rất khó."
  • chensixu_
    chensixu_
    Vậy ngươi nghe lời một chút, bớt gây phiền toái cho ta!
  • Nghiêm Hạo Tường ngồi ở trên người hắn liền không chịu đi xuống, nào còn có bộ dáng trên đài? Nhìn hắn thật sự rất nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng mới rung đùi đắc ý nói mình vẫn là tiếp tục gây thêm phiền toái cho hắn đi.
  • ////
  • Lúc Trương Chân Nguyên đến hắn ngồi vẽ tranh trong sân nhỏ, trong lòng còn ôm một con mèo, màu sắc trên bảng màu bị điều chỉnh loang lổ. Mèo chịu không nổi buồn tẻ ngồi, nhảy xuống trong lòng hắn nhào tới bị hương hoa hấp dẫn tới bươm bướm
  • dingchengxin_
    dingchengxin_
    Tiểu Niên đừng giẫm lên hoa của ta!
  • Lúc quay đầu nhìn mèo mới phát hiện cửa đã có người đứng, để Trương Chân Nguyên tự mình mở cửa đi vào là được rồi. Nếu như không phải khu chung cư này an ninh biện pháp làm tốt hắn cảm thấy Đinh Trình Hâm cái nhà này sớm muộn bị cướp đoạt hắn không hiểu làm nghệ thuật suy nghĩ cái gì
  • zhangzhenyuan_
    zhangzhenyuan_
    Vẽ cái gì vậy?
  • Trương Chân Nguyên lại gần nhìn, màu sắc trên vải vẽ tranh hoa mỹ lại quỷ dị, lần đầu tiên nhìn thật ra cũng không cảm thấy bức tranh này đẹp bao nhiêu. Trên một bộ hài cốt sinh ra vô số hoa, từ xương sọ lồng ngực khớp hông màu sắc khác nhau hình dạng cũng khác nhau.
  • dingchengxin_
    dingchengxin_
    Còn thiếu chút nữa là sao?
  • Đinh Trình Hâm buông bút vẽ xuống quan sát tỉ mỉ cảm thấy thiếu chút nữa, nhưng nhất thời nhớ không ra ôm lấy mèo nhỏ đuổi theo bươm bướm chơi, bảo Trương Chân Nguyên vào phòng khách nói chuyện. Lần đầu tiên đặt chân vào ngôi nhà này, ông đã để lại ấn tượng khuôn mẫu trước đây khi đọc tạp chí và tiểu sử của một số người nổi tiếng.
  • Cuộc sống nghệ thuật của họ luôn lộn xộn, bị sơn màu vẽ hoa trên tường, cát nhuộm màu acrylic, khắp nơi đều có thể thấy được hộp màu. Nhưng trong nhà Đinh Trình Hâm không phải tường trong nhà, mỗi một mặt đều là tranh khác nhau, nhưng vài bức tương ứng, vừa vào đã bị tranh hấp dẫn.
  • dingchengxin_
    dingchengxin_
    "Vẽ cũng được."
  • zhangzhenyuan_
    zhangzhenyuan_
    Rất đẹp!
  • Đinh Trình Hâm vào tủ lạnh lấy cho cậu một chai nước, Tiểu Niên đã nhảy vào ổ của mình chuẩn bị ngủ. Đinh Trình Hâm đoán được vì sao hắn lại đến đây, trong đầu nghĩ đến bức tranh chưa vẽ xong kia.
  • dingchengxin_
    dingchengxin_
    "Cảnh sát lại tìm cô rồi."
  • zhangzhenyuan_
    zhangzhenyuan_
    Ừ.
  • dingchengxin_
    dingchengxin_
    Hỏi cái gì?
  • zhangzhenyuan_
    zhangzhenyuan_
    Hỏi Phó Đàm đã làm gì tôi?
  • Trương Chân Nguyên ngẩng đầu cười với Đinh Trình Hâm, vỡ vụn lại yếu ớt, hắn không nghe Trương Chân Nguyên nói quá nhiều về quá khứ của hắn, chỉ biết là hắn được Phó Đàm nhận nuôi.
  • TBC.
14
Chương 4: Không quan tâm