Đinh Trình Hâm lo lắng cho Trương Chân Nguyên, mỗi ngày đều ngủ cùng hắn, Trương Chân Nguyên bình tĩnh quá mức, không khác gì cuộc sống lúc trước. Trần Tứ Húc chết như thế nào bọn họ nói cái gì hắn một mực không biết, Trương Chân Nguyên ngày đó ôm Trần Tứ Húc không buông tay
zhangzhenyuanĐinh nhi, ta mới biết ta yêu hắn như vậy.
zhangzhenyuanĐã muộn rồi!
Đinh Trình Hâm rơi vào sự thật Mã Gia Kỳ chết không tỉnh táo lại được, ngồi ở phía sau Trương Chân Nguyên ôm hắn mặc cho Trương Chân Nguyên tựa vào người hắn khóc, hắn nói không nên lời an ủi gì, hắn cũng là người cần an ủi.
dingchengxinĐã nghĩ ra cách an trí chưa?
zhangzhenyuanCó thể thế nào đây?
Đơn giản là đưa đến nhà tang lễ mua bia mộ an trí, bọn họ cả đời vội vã đều là đi về phía tử vong, hoặc sớm hoặc muộn mà thôi. Đáng tiếc là cả đời bọn họ hình như không có chuyện gì đáng nhớ, hắn và Trần Tứ Húc đều là một người vĩnh viễn đi tới, một người vĩnh viễn lùi về phía sau, là hắn quá nhát gan.
dingchengxinNgoan ngoãn không khóc nữa!
zhangzhenyuanKhóc cũng khóc không nổi!
Tần Xuyên đi tới gõ cửa, ý bảo xe tang lễ của họ đã đến, Trương Chân Nguyên bám vào môi Trần Tứ Húc, hôn một cái không phải là hôn một thi thể lạnh như băng, mà là người yêu đến muộn của hắn.
dingchengxinTa không phụ lòng các ngươi!
Chuyện lần này anh đổ hết lỗi cho mình, anh từng hoài nghi người bên cạnh, người đó có phải là Mã Gia Kỳ hay không. Có lẽ từ đầu tới cuối cũng không hoài nghi hắn, không nói rõ vì sao, chỉ là bởi vì yêu hắn cho nên không cảm thấy hắn có vấn đề.
Đinh Trình Hâm cùng Trương Chân Nguyên ở cửa nhìn xe tang lái xa, người bên cạnh bọn họ tới tới lui hoặc chết hoặc đi, nhưng bọn họ không nghĩ tới sẽ có ai có thể làm cho bọn họ khổ sở như vậy.
dingchengxinChúng ta ngủ đi!
Trương Chân Nguyên đột nhiên giữ chặt Đinh Trình Hâm, ôm lấy thắt lưng cậu, đầu đặt trên vai cậu, may mà anh trai vẫn còn. Đinh Trình Hâm ôm lại cậu, thân thể hai người vẫn còn lắc lư, hai má cọ cọ đỉnh tóc cậu
zhangzhenyuan"Không ai cãi nhau với tôi nữa."
dingchengxinTa đây đi nháo ngươi có được hay không?
Trương Chân Nguyên nín khóc mỉm cười, từ trong lòng Đinh Trình Hâm đứng lên, kéo hắn đi rửa mặt ngủ
////
Trương Chân Nguyên lúc tắm đột nhiên nhớ tới một chuyện, tổ chức làm sao bây giờ? Bọn họ chết tử thương, toàn bộ tổ chức đều tan thành từng mảnh nhỏ, Đinh Trình Hâm tựa hồ còn chưa nghĩ tới vấn đề này.
zhangzhenyuanĐinh nhi, sau này tổ chức phải làm sao? Con có nghĩ tới không?
dingchengxinGiao cho bọn Tần Xuyên làm!
dingchengxinChúng ta lui về tuyến hai đi.
Đinh Trình Hâm từ trong sách ngẩng đầu lên, trong phòng đẩy quần áo của Mã Gia Kỳ, hắn không biết đang tìm cái gì, Trương Chân Nguyên gian nan tìm đường trong phòng. Nghe được Đinh Trình Hâm nói hắn còn rất bất ngờ, nhưng hắn cũng nghĩ tới Đinh Trình Hâm hiện tại lực bất tòng tâm, đối với tổ chức kỳ thật quản lý cũng không tốt lắm.
////
Nghiêm Hạo Tường sau khi khỏe lại lập tức đi làm nhiệm vụ, lúc trước bởi vì bị thương nhiệm vụ còn bị hoãn lại, Hạ Tuấn Lâm còn lo lắng một hồi vừa vặn liền đi ra ngoài thật sự có thể sao?
hejunlinThật không có việc gì chứ?
yanhaoxiangKhông có việc gì, đừng lo lắng cho ta.
Lần này đúng là một nhiệm vụ khó khăn không tính là thấp, lúc kiểm kê nhân số ở cửa, phát hiện còn có một người không có ở đây, Hạ Tuấn Lâm đi qua tìm. Lúc Nghiêm Hạo Tường trở về phát hiện Hạ Tuấn Lâm không có ở đây, sau khi hỏi thầm kêu không tốt lập tức chạy tới tìm hắn.
Hạ Tuấn Lâm đẩy cửa ra, người nọ bị trói, trình lên một chữ to nằm ở trên giường, trên người nhìn thấy màu xanh tím kinh người, trên mặt sưng lên một mảnh đỏ, người đàn ông kia động đậy trên người hắn. Miệng bị một miếng vải nhét vào Triêu Hạ Tuấn Lâm lắc đầu, trong mắt đều là cầu xin Hạ Tuấn Lâm cứu hắn.
Nghiêm Hạo Tường lại đây che khuất mắt Hạ Tuấn Lâm, cũng giải quyết người đàn ông kia, Hạ Tuấn Lâm nghe thấy tiếng súng, đẩy Nghiêm Hạo Tường ra cởi trói trói buộc trên người người ta ra, chân người nọ rụt lại một chút.
Đừng nhìn!
hejunlinA Nghiêm, ngươi đi ra ngoài trước đi!
Nghiêm Hạo Tường đóng cửa lại, xuống lầu trước, hội trường này đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhiệm vụ hoàn thành rất thành công. Người đàn ông ghê tởm kia bị đẩy xuống giường, Hạ Tuấn Lâm nhìn nam sinh này rất đau lòng, nửa người trên cùng trên mặt bị bắn tung tóe máu dơ bẩn.
Hạ Tuấn Lâm dùng khăn giấy tỉ mỉ lau sạch sẽ cho anh, nhưng vết thương phía dưới nghiêm trọng anh không dám động, phải quay về tổ chức rồi xử lý. Nam sinh kia không nghĩ tới trong tổ chức còn có một người có tình người như vậy, đau a, nhưng có biện pháp gì, đây là tự mình lựa chọn
"Không đau"
Hạ Tuấn Lâm đi sang phòng bên cạnh lấy một cái chăn sạch sẽ bọc người lại rồi dẫn anh xuống lầu. Bạn của nam sinh này đón cậu qua, nói vài tiếng cám ơn với Hạ Tuấn Lâm, Nghiêm Hạo Tường kéo Hạ Tuấn Lâm qua chuẩn bị trở về
hejunlinTại sao nhất định phải có?
yanhaoxiang"Cần những người như vậy trong tổ chức"
yanhaoxiangA Lâm, ngươi quá mềm lòng rồi!
hejunlinKhông phải ta mềm lòng.
hejunlin"Ngươi không thấy hắn nghiêm trọng như thế nào sao?"
yanhaoxiangĐó là do chính hắn lựa chọn.
Hạ Tuấn Lâm hất tay Nghiêm Hạo Tường ra, không thể nói lý nhìn hắn, đến tột cùng là người như thế nào mới có thể nói ra lời như vậy? Sau khi phát hiện Nghiêm Hạo Tường khỏi bệnh đã thay đổi không ít.
hejunlinNghiêm Hạo Tường, anh đừng nói chuyện với tôi nữa.
TBC.