-
Ôi, anh Đinh khẩn trương, sợ vợ chạy trốn sao?
Mã Gia Kỳ! Em hận! Hận anh là một khúc gỗ!
Thấy đại ngốc tử không chỉ có đại hán Sa Đông nhà ta cười khúc khích ta an tâm rồi.
Nghiêm Hạo Tường, không phải trong lòng con thật sự chỉ có tập võ chứ? Mẹ sợ à.
Chẳng lẽ hôm nay tới đều là fan của mẹ? Điều này sao nghe có vẻ không đúng chứ?
Như thế nào cảm giác sự tình phát triển có chút vượt quá lẽ thường không thể khống chế đây.
Chuyện cô không hiểu, lại tăng lên.
songyaxuanCác ngươi tới thật chậm a.
Vừa vào hội trường, Tống Á Hiên kiễng chân chờ đợi rất lâu như đá Vọng Thê lập tức ném bóng rổ trong tay cho em trai đời thứ ba bên cạnh, liền đi lên phía trước.
Tuy rằng tốc độ bước đi không nhanh lắm, nhưng bóng lưng kia nhìn qua chính là bộ dáng rất sốt ruột.
yanhaoxiangTa đoán Tiểu Tống muốn gặp khẳng định không phải chúng ta.
Nghiêm Hạo Tường tỏ vẻ đôi mắt to trí tuệ này của hắn nhìn thấu quá nhiều thứ.
songyaxuanNào có, anh Tường.
suqingCác ngươi đang luyện cái gì?
dingchengxinĐại hội thể dục thể thao có tất cả đều luyện, tách ra luyện.
Đội này luyện bóng rổ, đội kia liền đi luyện bắn tên.
Bơi lội gì gì đó, thứ này không có cách nào học cấp tốc, bọn họ chỉ cần cam đoan sẽ không chết đuối chính mình là được.
majiaqiNhưng hôm nay là ngày luyện tập cuối cùng, ngày mai chúng ta còn có công việc khác.
liuyaowenTrở về Trùng Khánh một chuyến thật không dễ dàng, không được làm nhiều việc một chút.
dingchengxinĐúng vậy đúng vậy, cho nên Mã Gia Kỳ cậu còn ở đây làm gì? Người của anh không còn ở đây nữa, mau đi đi.
Đinh Trình Hâm vừa thấy Mã Gia Kỳ còn ở lại không đi, không nói lời nào liền bắt đầu đuổi người.
Hai đội trưởng làm tổn thương lẫn nhau.
songyaxuanTạm biệt Mã ca!
Lúc này còn chưa bắt đầu huấn luyện quân sự, Tống Á Hiên đã bắt đầu đứng tư thế quân đội, sống lưng thẳng tắp, phất tay tạm biệt Mã ca của hắn.
Qua sông đoạn cầu cũng không thấy nhanh như vậy chứ.
Mã Gia Kỳ bĩu môi, muốn phản bác hai câu, nhưng ánh mắt Đinh Trình Hâm liền từ trong lòng, hoàn toàn không có chút khí thế nào.
Được rồi, đánh không lại.
majiaqiVậy tôi qua trước.
Hắn cũng có chút lưu luyến không rời.
Nếu không là hiện tại coi như là trước mặt mọi người, ba đời các đệ đệ ánh mắt nhỏ lại đang tò mò nhìn bọn họ, hắn thật sự tính toán một tiếng trống làm tinh thần hăng hái đem Tô Khanh quẹo qua bọn họ bên kia đi.
Đáng tiếc tưởng tượng là tốt đẹp.
Thực tế là hắn không thể làm được.
Tô Khanh hướng hắn mỉm cười.
Sau khi đuổi "kẻ địch" đi, Đinh Trình Hâm mới nhớ tới hiện trường còn có các em trai đời thứ ba, hắn lôi kéo Tô Khanh đi tới trước mặt bọn họ, giới thiệu:
dingchengxinĐây là Tô Khanh, các ngươi gọi nàng là Tô Khanh tỷ là được.
Không hiểu sao có loại cảm giác giới thiệu vợ cho mình làm quen trong giới giao tiếp.
"Tô Khanh tỷ hảo!" nghe một tiếng này trung khí mười phần vấn an, thanh âm này tại toàn bộ sân bóng rổ bên trong quanh quẩn.
Tô Khanh cũng không cảm thấy xấu hổ, nở nụ cười một chút liền gật đầu đáp ứng.
liuyaowenChị Tô Khanh, muốn chơi bóng rổ không?
Chuyển bóng rổ, Lưu Diệu Văn hướng Tô Khanh phát ra lời mời.
Hắn nhưng là còn nhớ kỹ nàng chơi bóng rổ rất tốt chuyện này đâu rồi, tiện tay một cái ba điểm bóng, kia xúc cảm cũng là không có ai rồi.
Tô Khanh cúi đầu nhìn một chút cách ăn mặc của mình, nàng quần áo phía dưới là cao bồi quần đùi, hôm nay vừa vặn xuyên chính là màu trắng giày vải, chơi bóng rổ giống như cũng không phải không được.
dingchengxinMuốn chơi rổ như vậy, em trai Diệu Văn, đến đây, anh trai đi cùng em.
Tô Khanh còn chưa lên tiếng, Đinh Trình Hâm đã cướp đáp.
Một cánh tay anh khoác lên cổ Lưu Diệu Văn, cười đến mức "hòa ái dễ gần".
Lớn lên cao hơn hắn thì thế nào, còn không phải ngoan ngoãn bị ca ca áp chế sao.
-